Y chỉ thể phản kích bằng ám ngữ.
“Nó Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản : “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Hiện trường Quần phương yến, lúc trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.
Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.
Sau thi: Gà mờ mổ , một đám mù chữ.
Tổng kết: Không Giản cẩu học thức.
Tu chân giới, chẳng ai học thức cả.
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”
Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương để tâm , từng vứt bỏ , từng bán .”
Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh , vứt bỏ , bán .”
Tạ Cô Đường: “Ta từng đả thương Tần cô nương, còn cứu nàng.”
Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, cho nàng , mạnh hơn mới cần cứu.
Chúng thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”
Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của cao nhất, chẳng bình thường ?”
Giản Hành Chi: “…”
Tạ Cô Đường sững sờ, Giản Hành Chi đầu ngoài.
Tần Uyển Uyển thấy hai một một , vội vã bước lên, vẻ mặc xúc động: “Sư phụ, giỏi quá, hạng nhất đó!”
“Vi sư gì mà nhất?”
Giản Hành Chi kéo áo khoác, dằn sự kiêu hãnh nho nhỏ trong nội tâm xuống: “Trở về .”
Nói xong, Giản Hành Chi một bước.
Tần Uyển Uyển đầu Tạ Cô Đường nhíu mày đằng , lấy lạ: “Tạ đạo quân thế? Trông ngài vui lắm.”
“Cũng .” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ là nghi hoặc.”
“Nghi hoặc chuyện gì?”
“Lúc nãy, tiền bối với …” Tạ Cô Đường nghiêm túc : “Tần đạo hữu tên thật là Cố Bắc Thành, nhất thời nên xưng hô với cô nương thế nào.”
Giản Hành Chi đằng họ chuyện, bỗng chột , tại ảo giác lén ăn h**p bạn học thầy cô phát hiện.
Y đầu liếc hai , thấy Tần Uyển Uyển mỉm khoát tay: “Tạ đạo quân cần để ý, Cố Bắc Thành là tên họ dành riêng cho sư phụ , ngài gọi Tần Vãn Vãn là .”
Nghe thế, Giản Hành Chi vui vẻ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-137-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Đồ đề của y thật phân biệt xa, chỉ tên giả cho Tạ Cô Đường, Cố Bắc Thành là tên dành riêng cho y!
Y xóa bỏ tức giận đối với Tạ Cô Đường, chắp tay lưng, nhàn nhã phía .
Ba cùng trở về tiểu viện.
Vừa về đến sân viện lâu, bọn họ thấy hầu bưng hỉ bào, phát quan, giày bước .
Tần Uyển Uyển tò mò liếc : “Đây là gì?”
“Buổi tối, xin Giản công tử hỉ phục.
Sau giờ Dậu, đại nhân Thành chủ sẽ phái đến đón dâu.”
Hạ nhân cung kính xong, đặt hỉ phục lên bàn, khom lưng lui xuống.
Tần Uyển Uyển sờ hỉ phục, ngạc nhiên : “Đây là cái gì? Trước khi thị tẩm còn thành ?”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển khỏi cảm khái: “Thật tình thú.”
Giản Hành Chi , vươn tay kéo hỉ phục bàn, lộ vẻ ghét bỏ.
Tần Uyển Uyển ngoài cửa, thấy Nam Phong còn về, bèn cảm ứng vị trí nó trong lòng.
Thấy vẻ Nam Phong còn ở trong phủ, nàng yên tâm nhưng vẫn lo lắng: “Sao Nam Phong còn về?”
“Nó ?” Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhăn mày.
Tần Uyển Uyển thành thật đáp: “Ta bảo nó hỏi thăm các công tử thi , nó tới giờ về.”
“Hỏi thăm những chuyện mất thời gian ?”
Tạ Cô Đường cau mày, Tần Uyển Uyển yên tâm: “Ta tìm nó.”
“Đợi .” Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển ngoài, bèn nhớ tới nhiệm vụ, ho khẽ một tiếng, chỉ Tạ Cô Đường: “Cậu cũng .”
“Ta?”
Tạ Cô Đường ngẩn , Giản Hành Chi gật đầu, một cách chân thành: “Tu vi nó quá kém, bảo vệ nó, nó xảy chuyện thì ?”
“Vậy là chúng chung…”
Tạ Cô Đường ngập ngừng Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi khoát tay: “Ta còn tắm rửa đồ, hai .”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi để ý chuyện đón dâu buổi tối, nghi ngờ: “Không lẽ định thị tẩm thật ?”
“Cút cho !”
Giản Hành Chi tóm lấy chuối tiêu bàn ném qua, Tần Uyển Uyển chộp lấy quả chuối, lè lưỡi, đầu Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, thôi.”
Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển để ý, bèn dậy ngoài với nàng.
Tần Uyển Uyển cảm nhận vị trí Nam Phong, cầm chuối tiêu.
Pháp ấn chuối sáng lên, nàng liền thấy giọng Giản Hành Chi bên tai: “Bắc Thành, sư phụ trợ lực cho con, nắm chắc cơ hội.”
Mê Truyện Dịch
Tần Uyển Uyển ngây : “Người cái gì?”
Tạ Cô Đường thấy, sang : “Tần cô nương?”
Tần Uyển Uyển lúng túng : “Không gì.”