Tần Uyển Uyển hài lòng tập tranh.
Cậu nhóc sai vặt bức họa thì sững sốt.
Tần Uyển Uyển chọn vài quyển Xuân cung đồ chẳng , biến thành hôm nay dự thi, giao tập tranh cho nhóc: “Mau bảo Hoan Hỉ đưa tập tranh đến tay Thúy Lục, là quà tặng của Phong Nhã Lâu cho bọn họ, bảo họ sử dụng để chọn hoa khôi, bỏ phiếu.”
Cậu nhóc lập tức hiểu ý Tần Uyển Uyển, gật đầu đáp: “Tiểu thư yên tâm, nô ngay.”
Dứt lời, nhóc lui .
Giờ phút , rốt cuộc Giản Hành Chi cũng biểu diễn xong, bộ cuộc thi y triệt để hóa thành buổi biểu diễn tạp kỹ.
Mọi vỗ tay thật lớn, hoan hô nồng nhiệt, Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cầm kiếm gỗ bước chân trần từ bục xuống, hào hứng chạy về phía phòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển dán lỗ bí mật lén quan sát Thúy Lục, chỉ thấy Thúy Lục chán nản tán gẫu với bên cạnh: “Tuyển chọn hoa khôi hôm nay thật chẳng .
Mấy mặt hàng dâng lên Thành chủ ?”
“Chẳng Giản Hành Chi đó trông ?” Người rót cho Thúy Lục nghĩ: “Mặc dù l* m*ng, nhưng tướng mạo…”
“Đẹp thì thế nào?” Thúy Lục thở dài: “Chẳng hiểu phong tình, mở miệng khiến nhớ tới tên tiểu tử thúi nhà lúc tám tuổi, đánh, hầu hạ ?”
Không sai.
Tần Uyển Uyển thầm tán thành với Thúy Lục trong lòng.
Thúy Lục đang , Hoan Hỉ gõ cửa, đưa tập tranh đến.
Thúy Lục thờ ơ nhận lấy tập tranh, đang định gì đó, bỗng dưng mắt trợn tròn.
Nàng sững sờ Giản Hành Chi tập tranh, m.á.u mũi phun từ lỗ mũi.
“Đại nhân Thúy Lục!”
Thấy Thúy Lục chảy máu, hạ nhân lập tức cuống cuồng, thì lấy khăn tay, thì lấy nước, căn phòng lộn xộn cả lên.
Thấy vẻ mặt Thúy Lục chằm chằm tập tranh, Tần Uyển Uyển thở phào.
Nghĩ việc xong, Thúy Lục hẳn sẽ triệu Giản Hành Chi phủ, rốt cuộc nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vừa đầu, bất thình lình thấy một thanh niên xổm lưng, dọa nàng nhảy dựng.
Tần Uyển Uyển định hét lên theo bản năng, nhưng giơ tay bịt miệng, chặn âm thanh .
Tần Uyển Uyển từ từ bình tĩnh.
Giản Hành Chi thấy nàng nhận , rốt cuộc buông tay, hất cằm về phía lỗ bí mật: “Tình hình thế nào?”
“Rất .”
Tần Uyển Uyển thấy y mặc áo đơn, khoác áo khoác màu lam, mặt rịn mồ hôi, nàng nhíu mày chê bai: “Sao giống như vớt từ nước lên ?”
Dứt lời, nàng ném khăn của cho y: “Tự lau .”
Giản Hành Chi khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi mặt, cùng nàng lên, lấy kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”
“Hay lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-160-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển chống dậy, dù vụ việc giải quyết xong, nàng lười đả kích lòng tự tin của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi tưởng thật, cầm khăn tay nàng lau mồ hôi cổ: “Bọn họ đều cái gì mà đánh đàn vẽ tranh, mà, cái gì khiến lòng rung động hơn sức mạnh chứ!”
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển xuống một bên châm , Giản Hành Chi lau mồ hôi xong, trả khăn cho nàng: “Trả con.”
“Không cần .” Tần Uyển Uyển xoay đầu.
Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.
Mùi hương thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng khả năng trêu khó tả.
Tần Uyển Uyển sững sờ, dậy, bước tới gần Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi lui về theo bản năng, ngăn Tần Uyển Uyển ngửi tới ngửi lui: “Con ngửi gì đấy?”
“Sao thơm thế?”
Tần Uyển Uyển lấy lạ: “Trước , thơm ?”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngây .
Dường như nhớ tới cái gì, mặt y thoắt trắng thoắt xanh: “Con để ý cái gì? Mau chuẩn , Thúy Lục sắp trúng .
Chỉ cần cô giá, con lập tức ngoài hô dẫn !”
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay tay áo: “Ta đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đây.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bước ngoài.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng ?”
Đó là thứ Giản Hành Chi nên .
với tướng mạo của Giản Hành Chi, mang tặng Thúy Lục.
Thanh Trúc c.h.ế.t quá nhanh, bây giờ Giản Hành Chi mang mùi thơm lạ…
Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy áy náy.
“Hôm qua, nên vứt bỏ y…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con y… thật tệ, còn mua y phục cho .
Ta quá đáng lắm ?”
“ y đánh cô mà, nếu tại y, cô cũng ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”
Mê Truyện Dịch
Tần Uyển Uyển 38 , động tác khựng .
Lát , nàng thở dài: “Thôi, nghĩ nữa.”