Giản Hành Chi nhẹ nhàng , nhưng vẫn cảnh cáo nàng: “Có điều nhớ, sư phụ mãi mãi quan trọng nhất!”
Tần Uyển Uyển hiểu, e rằng để nàng và Tạ Cô Đường ở chung nửa canh giờ là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.
Nàng trừng mắt, nhét chuối tiêu tay áo.
Vị trí của Nam Phong ở vườn hoa, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường thẳng đến đó.
Tạ Cô Đường nhiều, Tần Uyển Uyển lên tiếng, y cũng mở miệng.
Tần Uyển Uyển thấy bầu khí lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Hình như Tạ đạo quân thích chuyện lắm?”
“Cũng .”
Tạ Cô Đường mỉm : “Chẳng qua chuyện khiến khác thích, về cũng ít .”
“Có thích Tạ đạo quân ?”
Tần Uyển Uyển lấy lạ, Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ: “Lúc còn trẻ, quá tôn kính sư trưởng, quá nghiêm khắc với sư sư , luôn đạo lý to lớn nên thích.
Khi đó lòng còn mẫn cảm, nhận thấy khác thích nên dứt khoát .
Hôm nay nghĩ thông, điều quen .”
“Tạ đạo quân cũng lúc như .” Tần Uyển Uyển thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư thiếu niên nhạy cảm cố vẻ lạnh lùng, khỏi hoài niệm: “Khi còn bé cũng , cứ cảm thấy khác thích, sợ sai, bèn dứt khoát .
May mà về gặp nhiều , họ luôn bao dung vô điều kiện, khen ngợi …” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha , tâm trạng xuống dốc.
“Hôm nay mới cảm thấy, thật cũng chẳng , đa phần đều chẳng để tâm đến lời .
Nếu khác thời gian để thích ghét , cũng cần để tâm khác gì.”
“Cô nương .” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Không ai thích.”
Hai chuyện một hồi tới hòn non bộ ở vườn hoa.
Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí , khỏi dự cảm chẳng lành.
Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, đầu hỏi: “Sao thế?”
“Nam Phong ở tại chỗ , nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu núi giả: “Nó tới đây gì?”
Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, thẳng trong núi giả: “Vào xem là .”
Hai cùng bước trong.
Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía , dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, thể nắm tay áo .”
“Ừ.”
Thật cũng sợ lắm, nhưng lúc thấy lời , Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi khác quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-186-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Mê Truyện Dịch
Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về .
Giản Hành Chi trong thùng tắm thấy hai chuyện.
Y trợn mắt, thấy chột .
Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai , lờ mờ cảm thấy bất thường.
Y nhắm mắt , nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi chẳng linh khí gì…
Không đúng…
Giản Hành Chi đột nhiên nhận nơi linh khí gì, mà căn bản linh khí!
Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, từ xuống.
Nhờ thế, y mới phát hiện bộ núi giả giống như một khu đất trống.
Xung quanh đều linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày.
ngay tại núi giả, bộ linh khí tựa như biến mất hư .
Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui !”
Cũng trong tích tắc đó, pháp trận trân Tạ Cô Đường rực sáng.
Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!
Giản Hành Chi nhận , quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”
Dứt lời, y hề lưỡng lự dậy khỏi thùng tắm, bắt lấy hỉ bào khoác lên , cầm kiếm xông ngoài.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng rơi xuống.
Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô chứ?”
Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”
Tần Uyển Uyển xoay đầu, thấy Nam Phong ở cách xa chạy như bay về phía nàng.
Lúc , nàng mới để ý dường như nơi là một hang động lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.
Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, úp chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng nức nở: “Chủ nhân, tới cứu , Nam Phong sợ lắm!”
“Xảy chuyện gì ?”
Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung lâu, giơ tay đỡ nó dậy.
Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng ngươi hỏi thăm tin tức , tới đây?”
“Ta thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, phát hiện bình thường nhiều nhưng hôm nay chẳng một ai ở đó.