Tần Uyển Uyển đáp.
Nàng ống dẫn bên cạnh quan tài, m.á.u chảy từ trong ống dẫn truyền thẳng ngoài.
Những m.á.u huyết mang theo linh khí nàng quen thuộc, nàng nhíu mày: “Pháp trận bên ngoài là ngươi bố trí.”
“Cô mở quan! Chúng mở quan !”
“Nếu như ngươi mới nhốt tại đây mấy ngày , một tháng bắt một công tử cũng là ngươi, ban đầu Ngọc Linh Lung cũng là ngươi, đúng ? Ngươi Ngọc Linh Lung gì?”
“Tiểu cô nương.” Giọng Hoa Dung rét lạnh: “Ta khuyên cô nên hỏi quá nhiều.”
“Nếu ngươi thể trả lời câu , mở quan cho ngươi.”
Tần Uyển Uyển cúi đầu quan tài, Hoa Dung động tĩnh.
Một lát , lên tiếng: “Ta phục sinh y.”
“ năm đó, là ngươi g.i.ế.c y.” Tần Uyển Uyển nhắc nhở: “Giờ ngươi phục sinh?”
“ là g.i.ế.c y, là với y.”
Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh: “Năm đó, vẫn còn là đứa trẻ.
Y cứu , y khi đó quân tử khiêm nhường, ôn hòa nhã nhặn.
Y giá trị lớn nhất của một là giúp đỡ khác.
Ta tin lời y, xem y như thần, trở thành tín ngưỡng.”
Mê Truyện Dịch
Tần Uyển Uyển lẳng lặng lắng .
Hoa Dung hồi tưởng chuyện cũ: “Khi đó cứu chỉ , còn nhiều đứa trẻ khác.
Tất cả đều cùng theo y tới Thành Vô Cấu, kiến lập thành trì .
Y Thành Vô Cấu dung nạp tất cả tha hương trong thiên hạ, cứu tất cả vô tội trong thiên hạ.
Vì thế, rõ ràng y đến Độ Kiếp nhưng bảo bối trong tay chả cái gì, còn đắc tội nhiều .
Ban đầu, y khác đuổi giết, về bước Độ Kiếp thì còn chật vật như thế, nhưng kẻ thù nhiều, vô kẻ rình rập y.”
“Về thì ?”
Tần Uyển Uyển , dự đoán kiểu hẳn sẽ kết cục .
“Về nhiều phản bội y.
Ta từng hỏi y chuyện còn khác phản bội, liệu y oán hận .
Y , nhưng thật y oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-194-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Oán hận tích lũy nhiều…” Hoa Dung châm biếm, một tiếng: “Thì nhập ma đạo.
Cận kề phi thăng, tâm ma loạn, cuối cùng g.i.ế.c sạch bá tính cả thành.
Ta đành lòng thấy y thảm hại như thế, vì khoảnh khắc cuối cùng g.i.ế.c y.”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển tin: “Ngươi chỉ là Kim Đan, g.i.ế.c y? Hơn nữa, ngươi trở thành Độ Kiếp?”
“Ta học một loại công pháp.” Hoa Dung chẳng hề thấy áy náy: “Lúc đó y nhập ma, cho nên nuốt chửng tất cả tu vi của y.”
“Vậy mà ngươi còn phục sinh y?”
“Bởi vì áy náy.” Hoa Dung đáp nhanh: “Về mỗi đêm, đều mơ, nhớ tới lúc còn bé.
Khi , vốn vật hiến tế Hà đồng, là y cứu , thề sẽ theo y cả đời.
Y là ca ca, là chủ tử, là duy nhất của , nhưng cuối cùng là g.i.ế.c y.
Thật sai ở y, sai ở tâm ma, nếu như y thể sống nữa, y vẫn là nhất vòm trời .”
“Cho nên ngươi phục sinh y.” Tần Uyển Uyển nhướng mày: “Năm đó, ngươi vì bách tính cả thành g.i.ế.c y, hôm nay g.i.ế.c bách tính cả thành vì y, ngươi thấy hoang đường ?”
“Hoang đường?” Hoa Dung bật , mang theo chút bi thương: “Y là như thế, bọn chúng phản bội y , là bọn chúng sai.
Năm đó, cảm thấy nên cứu bách tính, nhưng cứu chúng , một trăm năm nay, chúng đối xử với thế nào?”
“Ta là ân nhân của chúng, nhưng bọn chúng chẳng hề cảm kích , chỉ cảm thấy là Thành chủ, cho nên là đương nhiên.
Bọn chúng luôn luôn đòi hỏi, luôn luôn truy hỏi!”
Hoa Dung càng càng cáu: “Thu thuế nhiều một chút, bọn chúng hỏi vì , hằng ngày nghĩ cách trốn thuế, tránh thuế, né thuế, lách thuế.
Thu ít tiền đủ chi, thì hỏi vì phát tiền cái cái .
Xây trường học, bảo bọn chúng học, bọn chúng hạn chế tự do, hạn chế thì chúng Thành chủ mà mặc kệ tương lai bách tính.
Suốt ngày mấy chuyện vặt vãnh mà cứ tìm , cái gì mà Quỷ Thành cần trồng thêm cây thêm hoa, trồng xong bảo nhiều chẳng cơm ăn mà lo, chỉ phủ xanh.
Một đám mỗi ngày kiến nghị quy hoạch đường xá thành trì, hôm nay lát đá xanh, ngày mai lát cẩm thạch, cho hết.
Kết quả với đường xá Quỷ Thành ngày nào cũng đào đào móc móc, lão bách tính la ó khắp nơi.
Vậy lúc các ngươi đòi đào, đừng là vì lão bách tính ?!”
“Ta hiểu, hiểu…” Tần Uyển Uyển gật đầu, trấn an : “Ngươi bình tĩnh một chút…”
Hoa Dung dừng , điên cuồng mắng nhiếc: “Một đám Quỷ Thành tổ chức ngành du lịch, cho núi xanh sông biếc, bọn chúng nghĩ xem Quỷ Thành điều kiện ?! Đám khác Quỷ Thành mở rộng quặng sắt, bán cho Thiên Kiếm Tông kiếm thêm tiền.