Tần Uyển Uyển còn kịp cảm khái thấy vô binh lính bao vây bọn họ.
Thúy Lục ở đoạn cuối, Tạ Cô Đường cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, mặt đối mặt Thúy Lục.
Thúy Lục lạnh giọng: “Ta hỏi các một câu cuối cùng, Thành chủ của chúng ?!”
Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi.
Nàng lên, ngăn Giản Hành Chi, Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết .”
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô cho rõ trận pháp , đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung.
Cô chắc tiếp tục bảo vệ Thành chủ như ?”
Tất cả thế đều sững sờ, Thúy Lục ngỡ ngàng bốn phía.
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh: “Năm đó, Hoa Dung g.i.ế.c Minh Tịnh thần quân, chiếm lấy tu vi của Minh Tịnh thần quân.
Hôm nay, hối hận , dùng tính mạng dân chúng cả thành phục sinh Minh Tịnh thần quân.
Đại nhân Thúy Lục, vì Thành chủ của cô, cô thật sự màng đạo nghĩa và tính mạng ?”
Thúy Lục đáp.
Giây phút nàng thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến.
Hồi lâu , nàng run run cánh môi, hỏi ngược : “Cô ai g.i.ế.c Minh Tịnh thần quân?”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Tâm ma liêm sỉ, ngờ lấy học trò của dụ dỗ ! Lẽ nào phụ nữ khác đời đều c.h.ế.t hết hả? Cứ lấy học trò ?”
Tâm ma: “Ta là tâm ma, yêu quái tuỳ tiện biến lung tung.
Vì là đồ ngươi, vấn đề , ngươi tự hỏi .”
***
Có Giản Hành Chi ở đây, dường như lôi kiếp trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Sét giáng xuống từng tia một, kinh nghiệm lúc kết Đan, Tần Uyển Uyển thích ứng, mặc cho sấm sét luyện cơ thể , hóa thành linh lực về cơ thể, ngưng kết Nguyên Anh, lặp lặp .
Khác với kết Đan, thiên kiếp của Nguyên Anh bắt đầu kèm với kiếp tâm ma, nó sẽ biến thứ hoặc chấp niệm mà đó sợ hãi nhất trong lòng.
Một khi thể phá, đó sẽ nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Linh khí hai lưu chuyển qua lẫn .
Lôi kiếp hơn một nửa, cả hai gần như mất ý thức, chỉ còn một chút ý chí chống đỡ.
Xung quanh dần dần tối sầm, Tần Uyển Uyển còn kịp phản ứng phát hiện đang bàn việc.
Một xấp tài liệu dày cộp ném tới mặt nàng, bên cạnh căn bản chẳng thấy mặt léo nhéo : “Ông chủ bảo tối nay kiểm cho xong những hợp đồng , cô tan làn trễ chút, khách hàng đang gấp.”
Tần Uyển Uyển hết hồn, đó nọ : “Cô cũng già một bó tuổi , tầm mắt nên cao quá, đừng chọn nữa, mau tìm đại một mà lấy, sinh hai đứa con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-206-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Nếu cô già bệnh tật, ai chăm?”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hồi ức xa cách hai trăm năm bỗng dưng trỗi dậy, nỗi sợ vẫn còn như mới.
Ảo cảnh quá chân thực .
Nàng yên tại chỗ, léo nhéo.
Nghẹn một hồi, nàng chậm chạp lên tiếng: “Các là trái luật lao động.”
Giọng im bặt, mặt nàng dường như sững sờ.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, bật câu mà nàng với ông chủ năm đó: “Hơn nữa thể tăng ca, nhưng tăng ca thì ông thêm tiền.
Tăng ca ngày lễ gấp ba tiền lương, tăng ca bình thường gấp rưỡi tiền lương.
Ông trả tiền, thứ đều dễ .
Ông trả tiền mà đòi cố gắng, ông xem cố gắng nổi?”
Lời buông, đừng ảo giác, 38 cũng đều trầm mặc.
Cảm thấy lý.
“ trả.”
Ông chủ mở miệng: “Người khác đều chịu khổ , vì cô thể?”
Nghe , Tần Uyển Uyển dứt khoát rút Uyên Ngưng bàn việc , tràn ngập khí thế đại tỷ, đập kiếm lên bàn.
“Ông rõ nơi là ?”
“Là… là ?”
“Đây là Tu chân giới g.i.ế.c phạm pháp!” Tần Uyển Uyển hết sức khí thế: “Bảo tu sĩ tăng ca, ông chắc ?!”
Ông chủ nữa.
Một lát , tất cả ảo giác tan biến.
Chóp mũi Tần Uyển Uyển ngửi một mùi thơm, cô hít mũi, nương theo mùi thơm xoay đầu, thấy phu thê Thượng Tuế tại đó, một bàn đồ ăn thịnh soạn đặt bên cạnh.
Tần Uyển Uyển sững , Thượng Tuế vẫy tay với nàng: “Uyển Uyển?”
Mê Truyện Dịch
“Mẫu… mẫu ?”
Tần Uyển Uyển sửng sốt, gần hai trăm năm nàng gặp vợ chồng Thượng Tuế.
Duyên phận tình của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt .
Sau khi đến Tiên giới, thật nàng chỉ ở chung với vợ chồng thượng Tuế hơn hai mươi năm.
Khoảng lúc nàng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cặp phu thê sắp xếp thứ, rời khỏi Tiên giới tìm thuốc cho nàng.
Mặc dù thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng là thời gian nàng vui vẻ nhất.