Ý nghĩ xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật .
Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha cũng trở nên dữ tợn.
Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ n.g.ự.c , tự nhủ bản nên nghĩ lung tung.
Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc : “38, phụ mẫu ?”
“Có .”
38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe từ ?”
“Từ chỗ cô đó.”
Đáp án của 38 khiến Tần Uyển Uyển á khẩu, trả lời .
38 ngẫm nghĩ, vì để khích lệ nàng, bèn thêm mấy câu: “Thật chúng đều là công, chỉ đến phút cuối mới lý do xuất hiện nhiệm vụ.
Nếu cô lo lắng cho phụ mẫu , cô cứ dựa theo nhiệm vụ mau chóng phi thăng.
Sau khi phi thăng, nếu họ xảy chuyện, cô cũng thực lực cứu , đúng ?”
Tần Uyển Uyển , cảm thấy khích lệ to lớn, nhanh chóng hỏi: “Có đường tắt phi thăng ?”
“Có.” 38 một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều.
Có bàn tay vàng, cô còn lo phi thăng ?”
Mê Truyện Dịch
Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 lý, nàng vội mở trang web của , phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới tài khoản.
Tổng cộng nàng 5335 điểm! Nhìn tài khoản lớn , Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!
Sau khi phi thăng, tìm cha nàng!
Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu.
Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng phi thăng.
***
Nàng như chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi thì thấy Tạ Cô Đường và Nam Phong theo thầy thuốc .
Nam Phong tiễn thầy thuốc cửa, Tần Uyển Uyển đầu về phía Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, sư phụ thế nào?”
“Hiện tại vô sự .” Gương mặt Tạ Cô Đường mang theo chút mệt mỏi: “Tiền bối độ kiếp với cô, hai ở cùng , lôi kiếp liền đánh gấp đôi.
Tiền bối dẫn phần lớn lôi kiếp lên , cơ thể phần chịu nổi.
Bây giờ định xong , Tần cô nương yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-212-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển sững sờ, nhớ đến câu “Ta trừ đánh con thì chẳng cách nào khác” trong lôi kiếp của Giản Hành Chi, nhất thời cảm động.
Nàng cố tỏ bình thường mỉm , đưa mắt quan sát Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, ngài thì ? Ngài cũng thương ?”
Tạ Cô Đường ngờ lúc mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm , y ngây , đó mỉm : “Ta , nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
“Vậy ngài mau nghỉ .” Dứt lời, Tần Uyển Uyển do dự, tháo một chiếc khuyên tai, bôi một pháp ấn lên , đưa cho Tạ Cô Đường: “Có gì cần, ngài cứ gọi .
Lần , chúng liên lụy Đạo quân , thật áy náy quá.”
Tạ Cô Đường ngơ ngác cầm khuyên tai tay, ngẩn một hồi mới sực tỉnh, ngại ngùng : “Cô nương lòng , đa tạ.”
“Không cần cảm tạ, ngài cứ gọi là Uyển Uyển .”
Tần Uyển Uyển Tạ Cô Đường lịch sự gọi , nghĩ tới cũng xem như bạn bè sinh tử, bèn bảo: “Ta gọi ngài Tạ đại ca nhé.”
“Ừ.”
Tạ Cô Đường cũng từ chối, hình dáng gọi: “Uyển Uyển.”
“Tạ đại ca, nghỉ ngơi .” Tần Uyển Uyển nghĩ Tạ Cô Đường cũng mệt mỏi , xua tay: “Ta thăm sư phụ đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển xoay đẩy cửa, bước phòng.
Vừa , nàng thấy Giản Hành Chi xõa tóc, chắp tay lưng, cửa sổ giống một vị cao nhân, suy nghĩ thâm sâu gì đó.
Tần Uyển Uyển y dọa hết hồn, bình tĩnh mới lắp bắp gọi: “Sư… sư phụ, ở đó gì ?”
“Ban nãy…” Giản Hành Chi âm u mở miệng: “Trong đầu cộng thêm hai điểm tích lũy.”
“Hả?”
“Con và Tạ Cô Đường cái gì?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, nghiêm túc quan sát Tần Uyển Uyển.
Trong chớp mắt, vì Tần Uyển Uyển cảm giác chột khi giáo viên chủ nhiệm bắt gặp yêu sớm.
nghĩ , cảm thấy đây là so sánh tào lao gì thế, nàng dồn hết can đảm, mặt thản nhiên đáp: “Ta tặng y khuyên tai, tiện bề liên lạc.”
“Khuyên tai?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Vì tặng cái ?”
“Vậy tặng khăn tay?” Tần Uyển Uyển lưỡng lự: “Ta cần liên lạc, pháp ấn tìm một thứ vật dẫn, đưa chuối tiêu cho , trong tay chẳng gì khác thích hợp, đành tặng khuyên tai.”
Giản Hành Chi nghẹn họng, ngẫm nghĩ chốc lát, y tổng kết: “Sau , con mang thêm trái cây trong .”
Tần Uyển Uyển: “…”
Điên .
“Sư phụ…” nhớ đến biểu hiện xuất sắc của Giản Hành Chi trong lôi kiếp, Tần Uyển Uyển quyết định hôm nay hiếu thuận một chút.
Nàng bước nhanh đến bên cạnh Giản Hành Chi đỡ y: “Gió lớn, ở đây lạnh, xuống .”