Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô là hận.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ?”
Tần Uyển Uyển: “Không , chẳng qua con nếu Tần Uyển Uyển cũng là con, sẽ nghĩ thế nào?”
Giản Hành Chi: “…”
Tần Uyển Uyển xác nhận Giản Hành Chi vô sự trở phòng .
Nàng ôm gối suy nghĩ một lúc, chủ động xếp chân, bắt đầu nhập định.
Hành động khiến 38 hết hồn, vội hỏi: “Chủ nhân, cô ?”
“Tu luyện đấy.”
“Thời gian tu luyện hôm nay của cô đủ , đánh độ kiếp…” 38 thấy nàng tích cực quá, ngược sợ: “Cô nên nghỉ ngơi chút , cô cố gắng quá, mà sợ đấy.”
Tần Uyển Uyển 38 khuyên can, ngẫm nghĩ, bản bởi vì lo lắng chuyện cha , bèn thở dài, 38 lo lắng nên xuống giường.
Trong giấc mơ, nàng thấy tiếng rồng gầm gừ.
Lần nàng quen , xoay đầu , Đăng Tiên Môn quen thuộc treo trời cao.
Thanh long cuộn bên cạnh Đăng Tiên Môn dường như vô cùng đau đớn.
Tần Uyển Uyển nhíu mày, quanh bốn phía.
Nơi trời băng đất tuyết, trông phần quen thuộc.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng sực nhớ đây chẳng khung cảnh mà nàng thấy trong thức hải Tô Nguyệt Ly ? Nơi hình như là…
Hoang Thành?
Tần Uyển Uyển nhớ , nàng giẫm lên tuyết về phía .
Đi bao lâu, nàng bỗng thấy âm thanh cái gì đó va chạm.
Dường như đang đập cửa từng hồi, nặng trĩu bất lực.
“Thả …”
Có đang gọi, nhưng nàng nhận là nam nữ, chỉ càm giác dường như âm thanh mang theo tất cả tuyệt vọng thế gian, bất chợt siết chặt tim nàng.
“Thả …”
Nàng khỏi tăng nhanh bước chân, lao về .
Từ xa chỉ trông thấy một cánh cửa đá cao chừng hai trượng, phù điêu thanh kiếm cực lớn đính bên , tay nắm hai bên hình thanh long ngậm vòng vàng, trông giống như một cánh cửa tuyệt vọng, vĩnh viễn thể mở .
Tần Uyển Uyển chạy nhanh đến cửa đá.
Thế nhưng còn chạy đến, nàng bỗng thấy một tiếng gọi phấn khích: “Bắc Thành!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-215-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển đột ngột mở mắt , gương mặt Giản Hành Chi lọt tầm mắt.
Y bên cạnh nàng, tay cầm một quyển sách, dường như vô cùng hào hứng.
Tần Uyển Uyển sững sờ Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt của nàng liền hiểu: “Mơ thấy ác mộng ?”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay chạm lên ấn đường của nàng.
Một luồng pháp quyết mát lạnh truyền đầu, nháy mắt lòng nàng bình tĩnh .
Nàng chống dậy, dụi cặp mắt mơ màng: “Sư phụ, ở đây?”
“Thúy Lục sai gọi chúng đến, tới gọi con, thuận tiện gom điểm tích lũy.” Giản Hành Chi xong, cầm một cái ly, bóp mặt Tần Uyển Uyển rót nước, đó thành thạo cầm khăn tay, lau sạch sẽ gương mặt nhỏ nhắn của nàng giống như lau cái bàn.
Lúc còn ở trong sa mạc, Giản Hành Chi thành thạo loạt động tác .
Tần Uyển Uyển y giày vò lôi khỏi chăn, mặc y phục, mở miệng căn dặn: “Đợi cơm nước xong, dẫn con dạo phố một lát.
Chúng mua ít sách, tiện thể xem thử đường đàn ông nào coi .”
Tần Uyển Uyển: “…”
Mê Truyện Dịch
Nàng luôn năng lực thực thi của Giản Hành Chi mạnh, nhưng ngờ mạnh như .
Giản Hành Chi giải quyết xong xuôi cho nàng, tiếng điểm tích lũy cộng ting ting trong đầu, cảm giác một ngày vui vẻ bắt đầu.
Hai cùng khỏi phòng, thấy Tạ Cô Đường ở cửa.
Tạ Cô Đường đội 45 chói lọi chào hỏi hai , Giản Hành Chi bước chính giữa cả hai, cùng đến nhà ăn.
Thúy Lục đợi ở đó từ sớm.
Nhìn thấy ba bước , nàng nhanh mắt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nháy mắt với nàng .
Thúy Lục lập tức nàng đang nhắc nhở chuyện hôm qua, bèn gật đầu, mở miệng chào hỏi: “Chư vị .”
Ba xuống.
Tần Uyển Uyển bên tay trái Thúy Lục, Tạ Cô Đường bên tay , Giản Hành Chi ở giữa hai , đối diện Thúy Lục.
Giản Hành Chi cứ cảm thấy vị trị sai sai, nhưng ngẫm nếu đổi vị trí thì vẻ cũng đúng.
Lúc y nhịn bắt đầu suy nghĩ vị trí nào mới đúng, Thúy Lục lên tiếng : “Hôm qua, bảo kiểm tra tình hình hiện trường.
Các sai, đúng là một đại trận huyết tế Quỷ Thành, trận pháp xuất phát từ tay Hoa Dung.
đây cũng lý do thể tha thứ cho các , trừ khi đúng như các …” Thúy Lục ngước mắt về phía Tần Uyển Uyển: “Minh Tịnh đạo quân c.h.ế.t trong tay Hoa Dung, và Hoa Dung sẽ là kẻ thù.
Cô báo thù cho Minh Tịnh đạo quân, nên cảm ơn cô.”
“Vậy cô định xác minh thế nào?”
Tạ Cô Đường mở miệng hỏi , dường như Thúy Lục quyết định : “Đến Hoang Thành.”