“Tiền bối đúng.”
Tạ Cô Đường gật đầu, ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng tệ: “Nếu chút hoa thì hơn.”
Nói xong, cả đám sang cây hoa đào đúng lúc nở hoa bên cạnh.
Vị trí cây mọc nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ xa.
Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái dễ, dời nó qua.”
Dứt lời, Giản Hành Chi nhổ cây, dặn Nam Phong đào hố.
Nam Phong đào hố cực nhanh, Giản Hành Chi bẻ tay, chạm lên cây.
“Đắc tội .”
Y quát lớn một tiếng, bứng cây mọc từ đất lên.
Bấy giờ, họ mới phát hiện nhiều dây leo quấn cây.
Giản Hành Chi gọi Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, giúp đỡ c.h.é.m dây leo .”
Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, c.h.é.m một nhát, dây leo cắt sạch.
Lúc , Quân Thù tiếp cận vách núi nữa.
Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa.
Mắt tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh.
Bên chỗ để bám , chỉ đành dựa dây leo trèo lên.
Có điều bám , bỗng thấy một tiếng quát lớn ở bên , tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.
Kế tiếp, dây leo mất điểm chịu lực, rơi thẳng xuống.
Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh.
Đá xói mòn đột ngột rơi , lập tức trượt xuống.
Máu thịt ma sát đá nhọn gập ghềnh bề mặt vách núi, đau đến chẳng kêu nổi thành lời, chỉ dựa ý chí cầu sinh cuối cùng bắt lấy một cục đá, tuyệt vọng tức giận nghĩ ——
Ai! Là ai! Là ai hại như thế!
Hắn nhất định g.i.ế.c kẻ đó, nhất định khiến kẻ đó và Thẩm Tri Minh tan xương nát thịt, nghiền xương thành tro.
Một ngày nào đó, g.i.ế.c hết bộ bọn chúng!
Phẫn nộ mang đến động lực cho .
Hắn đuối đói, thể phàm khiến mệt chịu nổi.
Hắn dồn hết can đảm, leo lên từng chút một.
Lần , leo chậm, leo đến khi bốn bên đều mệt, vẫn còn leo.
Thúy Lục bảo tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng.
Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta thể , còn đợi mục tiêu, .”
“Ta ở với con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-222-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Giản Hành Chi tự giác của một thầy: “Đợi lát nữa, các ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là .”
“Vâng.”
Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường.
Chờ khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển mệt, nàng ở vách núi, đầu Giản Hành Chi: “Sư phụ, mệt quá.”
“Ta tìm tảng đá cho con .”
Giản Hành Chi đầu tìm đá.
Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, chìa bàn tay khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng thấy một giọng quen thuộc: “Ngồi .”
Âm dứt, tảng đá giáng từ trời xuống, đập lên tay Quân Thù.
Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà cũng kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Tay đè đá lớn, cả treo lơ lửng giữa trung.
Gió thổi qua, giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua , chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.
Giản Hành Chi đặt đá bên , qua.
Chiều cao tảng đá xấp xỉ chiếc ghế bình thường, dài nửa trượng.
Tần Uyển Uyển lên , Giản Hành Chi cũng mệt, qua ở đầu .
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển mệt: “Đã tới giờ , tên đàn ông chỉ nhan sắc 90 còn tới.
Ta mệt quá .”
“Có lẽ y đang đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa .”
“Hay là chúng bỏ .” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi .
Chúng cứ đây đợi y, lát nữa y tới, chúng cứu là xong nhé.”
“Được .” Giản Hành Chi gật đầu: “Không đợi thời điểm thích hợp thì duyên phận thích hợp, nếu con mệt thì dựa ngủ một lát, thêm điểm tích lũy, con ngủ .”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tiếng đàng hoàng như , phát từ miệng y biến thành tiếng chó thế?
Tần Uyển Uyển cũng nghĩ nhiều, nàng thật sự mệt, bèn dựa bả vai Giản Hành Chi, mơ màng .
Gió núi lướt qua, Giản Hành Chi hoa đào tung bay gần đó, đầu học trò nhỏ tựa vai, giật nhận dường như cuộc đời y từng trải qua ngày tháng yên như thế.
Từ khi bắt đầu nhớ việc, y luyện kiếm, đánh , tu hành, luyện kiếm, đánh , tu hành…
Vòng vòng , một mạch phi thăng.
Bận rộn hề ngơi nghỉ.
Giờ phút , tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, mà y cảm thấy dễ chịu.
Mê Truyện Dịch
Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng.
Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”