Giản Hành Chi thấy thở nàng đều, nhắm mắt lên tiếng: “Nghĩ gì đấy?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc, mặc dù mở miệng ngại, nhưng vẫn kể chuyện tối qua: “Tối qua sử dụng một phương pháp, tìm xem thích ai.”
Giản Hành Chi mở mắt, tò mò hỏi: “Phương pháp?”
“Thì… một tâm pháp của mẫu dạy.” Tần Uyển Uyển lo bại lộ phận, nhưng thấy nay Giản Hành Chi nghĩ sâu xa, vẫn đánh bạo : “Tâm pháp thể rõ tạp niệm, nếu như trong lòng thích, thì thể thấy .”
“Con thấy ai?” Giản Hành Chi nhíu mày, bất giác , nhưng cũng .
Tần Uyển Uyển nhớ : “Ta thấy rõ, lúc nghĩ tới ‘ thích’, xung quanh đều là sương mù.
Ta tìm lâu mới tìm một bóng lưng.”
“Bóng lưng?”
“Vâng.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nghiêm túc : “Trông bóng lưng thì y là đàn ông.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Còn manh mối khác ?”
“Là một kiếm tu.”
Giản Hành Chi tiếp tục gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Thì…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Khá gầy, nhưng kiểu gầy đét.”
“Kiếm tu luyện thể.” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Theo hình dung của con, mười tên kiếm tu thì hết chín tên đều thế.”
Tần Uyển Uyển chẳng nên lời, đúng là bóng dáng chẳng gì đặc trưng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chán nản : “Vậy cũng chẳng đặc điểm gì.”
“Người con thích đại chúng quá.”
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hơn nữa, xung quanh là sương mù, tìm thật lâu mới thấy một bóng lưng, xem con mới chớm yêu, lẽ là chút cảm giác, chừng là khả năng thích mà thôi.”
Nói xong, tại lòng Giản Hành Chi thoái mái hơn nhiều.
Y đầu mày Tần Uyển Uyển chẳng gương lên, trấn an nàng: “Con chớ nghĩ nhiều, đây chuyện gì lớn.
Sắp tới, con tu thêm pháp quyết thanh tâm, kiểu công pháp của con dùng bất cẩn dễ cắn trả, chẳng những lấy tạp niệm , ngược còn khiến tạp niệm bộc phát.”
“Hiểu .”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi lý.
***
Mà Giản Hành Chi suy nghĩ, thấy học trò nhỏ khổ sở vì tình, y đề nghị: “Hay là dạy con Đạo vô tình? Học xong cắt đứt tình duyên cực nhanh, con sẽ mấy suy nghĩ linh linh tinh nữa.
Con vốn dĩ sợ đau, sợ đánh , lấy chiến luyện đạo thích hợp với con, chi bằng tu Đạo vô tình.
Thời khắc quan trọng, bản thấu triệt thì cứ g.i.ế.c chồng chứng đạo, thương cũng chẳng con, lời mà lỗ, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-230-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
“Thôi khỏi .”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Sư phụ tự học , đạo của .”
Trong tiểu thuyết, ai học Đạo vô tình nào mà chẳng gậy ông đập lưng ông?
Nàng cần, nàng từ chối.
Tần Uyển Uyển từ chối dứt khoát như thế khiến Giản Hành Chi tiếc nuối.
Mê Truyện Dịch
Y ngẫm nghĩ, chỉ đành thở dài: “Vậy con dùng môn tâm pháp thấy bóng lưng đó thì cứ tìm .
Nếu tìm , lòng con cũng khó yên.
Dù xác định là kiếm tu thì con cứ tìm theo hướng kiếm tu là .”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi cũng đúng.
Nàng nghiêm túc nhớ kiếm tu mà một lượt, thậm chí ngay cả Thẩm Tri Minh cũng nghĩ, nhưng cảm thấy vẻ chẳng ai giống, vẻ ai cũng thiếu một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui vài ngày, rốt cuộc bọn họ đến địa giới thành trì chính của Ninh thị.
“Phía là một đường núi hiểm trở do Ninh thị cố ý xây dựng.
Bên trong khu vực Ninh thị, Nguyên Anh ngự kiếm bay.
Con đường nguy hiểm là đường duy nhất thông đến thành trì chính của Ninh thị, nếu Vô Danh thật sự kẻ thù, mà kẻ đó còn báo thù, e là sẽ đợi ở chỗ .”
Nhìn núi cao phủ mây mù phía , Tạ Cô Đường lo lắng .
Ngọn núi trơ trụi, một đầu cầu treo nối liền với ngọn núi nơi bọn họ đang , đối diện cầu treo là con đường hiểm trở chạy bao quanh núi.
Con đường vô cùng nhỏ hẹp, chỉ một chiếc xe ngựa thông hành.
Tu sĩ ngự kiếm tiêu hao linh lực.
Nếu thời gian gấp rút, đại đa tu sĩ thà lợi dụng linh thú hoặc một pháp khí trợ giúp quãng đường xa.
Mà Ninh thị cho phép Nguyên Anh ngự kiếm, đoạn đường cùng đồng nghĩa với việc họ bắt buộc con đường hiểm trở .
“Vậy chúng đưa Vô Danh cuối đội ngũ .”
Giản Hành Chi quan sát địa hình, nghiêm túc suy nghĩ.
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi: “Đoạn cuối? Lỡ như ông phát hiện…”
“Vậy thì con ở bên trong, cùng Tạ Cô Đường bảo vệ ông .” Giản Hành Chi một cách đương nhiên: “Có thể đánh thì đánh, thể đánh… Con thấy , con đường hiểm trở là một sườn dốc.”
“Nhìn thấy.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Rồi nữa?”
“Đến lúc đó, con cắt dây thừng, xe ngựa chạy xuống , bọn chúng chắc chắn ưu tiên đuổi theo lão già , chúng thể thừa cơ chạy theo hướng ngược .”