Rõ ràng Ninh Bất Ngôn cũng nhận bọn họ, y giơ tay lên ngăn cản hành động của tử bên cạnh, khi cơn ho giảm xuống mới ngẩng đầu Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Chưa từng nghĩ tình cảnh gặp hai vị là thế .”
Ninh Bất Ngôn đưa mắt lên giường.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng theo.
Hai ngoại nhân bỗng dưng xuất hiện, ông lão bất tỉnh hôn mê giường, cảnh tượng thế nào cũng giống hiện trường vụ án hành hung bắt tại trận.
Tần Uyển Uyển cố vẻ bình tĩnh, dốc sức nhớ các kinh nghiệm mà nàng từng trong tiểu thuyết.
Lúc “Không ” trừ lãng phí thời gian thì chẳng tác dụng gì, đầu tiên cấp tốc giải thích, đánh đòn phủ đầu, để bọn họ thời gian phản ứng bắt bịt miệng.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ đấy, bày vẻ mặt tươi , đột nhiên lên, nhiệt tình kéo Ninh Bất Ngôn, vỗ tay y: “Ninh đạo quân, gặp mặt ! Chúng theo Tạ đạo quân và đại nhân Thúy Lục cùng đến Hoang Thành điều tra, nửa dường gặp nạn rơi xuống vách núi.
Chúng chạy khỏi vách núi, ngờ tới chỗ .”
Tần Uyển Uyển điềm tĩnh giải thích sự tình, Ninh Bất Ngôn nàng lôi kéo mà sững , Tần Uyển Uyển huyên thuyên: “Chúng vốn dĩ còn rõ đây là nơi nào, lặng lẽ rời , ngờ tiếng thị nữ thét lên, vì vội vàng đến mép giường quan sát tình huống.
Lúc đó, bụng vị trưởng bối phình to thế …” Tần Uyển Uyển huơ tay huơ chân miêu tả: “Có thứ gì đó di động trong bụng, trông thật đáng sợ, may mà sư phụ bất chấp nguy hiểm hiểu lầm để trừ tà, chính là luồng tà khí mà ngài thấy đấy, thứ đó bay từ trong bụng ông lão .
Ngài cảm ơn sư đồ chúng đấy.”
Tuyệt đối đừng lấy oán báo ơn nha.
Ninh Bất Ngôn lời nàng , dời mắt lên Giản Hành Chi bên cạnh.
Giản Hành Chi bình thản tới, kéo tay Tần Uyển Uyển , gật đầu với Ninh Bất Ngôn: “Mạo phạm , đầu óc đồ vấn đề.”
Tần Uyển Uyển trừng mắt liếc y, bất mãn.
Ninh Bất Ngôn tiêu hóa lời của Tần Uyển Uyển, hiểu đại khái xảy chuyện gì.
Y đến mặt ông lão, tỉ mỉ quan sát một lúc, xác nhận ông lão vô sự, đầu Tần Uyển Uyển, vẫn còn hoài nghi hỏi: “Các bản chạy từ vách núi đến chỗ , vì cơ thể là thương tích?”
“Ta sư phụ tập huấn đặc biệt cho …” Tần Uyển Uyển gắng gượng gian nan mở miệng: “Ngài tin ?”
“Các từ vách núi lên đây, chứng minh?”
Ninh Bất Ngôn nhíu mày.
Giản Hành Chi tới miệng hang bọn họ bò : “Hang ở chỗ , ngươi xuống dò xét là .”
Nói xong, Giản Hành Chi đ.â.m xuống một cái, gạch sàn vỡ vụn bay tứ tung, chấn kinh Giản Hành Chi hiên ngang giữa mảnh vụn.
Đợi thứ kết thúc, đám cúi đầu, thấy đất thêm một cái hố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-242-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Ninh Bất Ngôn nhíu mày, giơ tay lên chỉ hố, Giản Hành Chi: “Đạo hữu thể đ.â.m sâu thêm chút nữa.”
“Miệng hang hẳn là trận pháp, hiện tại di dời .”
Tần Uyển Uyển thấy gấp gáp giải thích: “Bên hang là một ngôi mộ lớn, mười hai cửa sinh tử.
Chúng qua cửa sinh tử tới đây.”
“Hứ!” Một tên đàn ông cao to trong đám giơ búa lên: “Mười hai cửa sinh tử mà cũng qua , các thế, còn gặp chuyện như ?”
“Ngươi câm miệng!” Tần Uyển Uyển đầu mắng kẻ lên tiếng: “Bảo vận cũng , ngươi còn tu đạo gì? Ninh đạo quân…” Tần Uyển Uyển về phía Ninh Bất Ngôn: “Các thật sự một ngôi mộ lớn, ngài ?”
Ninh Bất Ngôn đáp.
Một lát , ông lão giường tỉnh , gian nan gọi tên tự của Ninh Bất Ngôn: “Tri Châu…”
“Lão tổ…”
Ninh Bất Ngôn cúi đầu, đặt lỗ tai lên miệng ông lão.
Không ông lão gì, Ninh Bất Ngôn gật đầu, thẳng dậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Hai vị theo .”
Nói xong, y căn dặn khác chăm sóc ông lão, dẫn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngoài.
Ba mới cửa, bỗng thấy bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Ninh Bất Ngôn dừng bước, đầu về phía cổng sân viện: “Chuyện gì ồn ào?”
“Vị Quỷ Thành dẫn tới cửa, bảo của họ tới…” Người hầu kính cẩn đáp: “Muốn gặp.”
Ninh Bất Ngôn suy nghĩ, gật đầu: “Vậy dẫn tới đây .”
Mê Truyện Dịch
Nói xong, Ninh Bất Ngôn gật đầu với hai : “Theo .”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển lưng Ninh Bất Ngôn.
Tần Uyển Uyển truyền âm hỏi: “Sư phụ, y g.i.ế.c chúng , đánh thắng ?”
“Đánh thắng.”
Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Trừ khi cần thức hải nữa.”
“Vậy nếu y tay…” Tần Uyển Uyển sợ: “Chúng đây?”
“Vậy xem ai chạy nhanh hơn.”