Tần Uyển Uyển: “…”
Thấy Tần Uyển Uyển đáp, Giản Hành Chi liếc xéo nàng, nhạo: “Chuyện bao lớn.”
Lớn, lớn.
Bản Ninh Bất Ngôn là kỳ Độ Kiếp, hiện tại đang địa bàn Ninh thị, Tần Uyển Uyển vẫn luôn thức thời khỏi lo lắng trong lòng.
Giản Hành Chi khịt mũi khinh bỉ đối với sự lo lắng vô nghĩa của nàng.
Sau khi theo Ninh Bất Ngôn đến đại sảnh, Ninh Bất Ngôn bảo hai xuống, bên cạnh bước lên dâng .
Trà nước còn rót xong, Tạ Cô Đường và Thúy Lục vội vã chạy .
Nam Phong thấy Tần Uyển Uyển, chuyện đầu tiên là bổ nhào tới: “Chủ nhân! Rốt cuộc cũng tìm .”
Tần Uyển Uyển chút bùi ngùi.
Từ khi Nam Phong linh thú của nàng đến nay, chủ tớ bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Tác dụng lớn nhất của Nam Phong là GPS định vị cho nàng.
Tần Uyển Uyển vỗ đầu Nam Phong, ôm nó lên chân, ngước mắt Tạ Cô Đường và Thúy Lục.
“Tạ đại ca, đại nhân Thúy Lục.”
Thấy bọn họ vô sự, hai đều yên tâm hơn nhiều.
Tạ Cô Đường mỉm : “Nam Phong cảm ứng hai tới , chúng bèn vội vã đến đây, hai gây sự bắt nên gấp gáp một chút.”
Nói xong, Tạ Cô Đường sang Ninh Bất Ngôn: “Hi vọng Ninh đạo hữu thứ .”
Ninh Bất Ngôn ghế chủ tọa gật đầu, chiếc ghế bên : “Tới đây .”
Tạ Cô Đường và Thúy Lục đối diện Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi Nam Phong chân Tần Uyển Uyển, y lướt qua bàn nhỏ ôm Nam Phong lên.
Nam Phong kinh ngạc Giản Hành Chi, dám nhiều, chỉ đành run bần bật hai đầu gối y.
Ninh Bất Ngôn nhấp một ngụm , đều lên tiếng.
Sau khi thị nữ đóng cửa , Ninh Bất Ngôn mở kết giới, chậm rãi đặt tách xuống, ngước mắt Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Lão tổ với hai vị cứu ông, bảo cảm tạ hai vị.”
Nghe , Tần Uyển Uyển thở phào, xác nhận tính mạng , nàng chắp tay thi lễ: “Không dám, dám, giữa đường thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
“Thật dám giấu, lão tổ nhà bệnh hiểm nghèo quấn nhiều năm…” Ninh Bất Ngôn rủ mắt, dường như phần mệt mỏi: “Vốn là tu sĩ phi thăng từ lâu, mà trở thành dáng vẻ như hai vị thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-243-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Lúc đắc tội nhiều ở Quỷ Thành cũng là vì Ngọc Linh Lung thể chữa bệnh, bèn đoán mảnh Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành thể chữa bệnh cho lão tổ.”
“Ninh đạo hữu những chuyện , rốt cuộc là gì?” Tần Uyển Uyển nhận Ninh Bất Ngôn vòng vo, nàng ngẫm nghĩ: “Là bảo chúng sử dụng Ngọc Linh Lung chữa bệnh cho tiền bối ?”
“Ngọc Linh Lung… Không dối gạt …” Sau khi trở về mới , Ninh thị vốn một mảnh.
Gia chủ thử từ lâu, đều vô hiệu cả.
Chúng từng dùng nhiều trân bảo thảo dược, căn bản vô dụng.”
Nghe thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi .
Ninh Bất Ngôn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “ hôm nay, thấy đạo hữu biện pháp xoa dịu đau đớn cho lão tổ, xin đạo hữu giúp đỡ.
Chỉ cần đạo hữu thể chữa trị cho lão tổ…” Lời Ninh Bất Ngôn mang theo sự trịnh trọng: “Ngọc Linh Lung, Ninh thị xin dâng lên hai tay.”
“Thật chứ?”
Tần Uyển Uyển tin, mảnh Ngọc Linh Lung dễ lấy ?
Mê Truyện Dịch
Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Thật.”
Tần Uyển Uyển đầu Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Sư phụ, thế nào?”
“Ta…” Giản Hành Chi từng thấy ánh mắt Tần Uyển Uyển sáng như thế, nhất thời sợ, nuốt nước bọt: “Ta thử xem.”
“Vậy chuyện Minh Tịnh đạo quân thì ?”
Thúy Lục lạnh giọng: “Lần , đến đây yêu cầu nào khác, chỉ xem cuối cùng Minh Tịnh đạo quân c.h.ế.t ở , hài cốt nơi nào để cúng bái một phen.
Trước đây, Ninh thị các quanh năm viện cớ Ninh thị tiếp ngoài, tôn trọng các nên nhiều lời.
hơn một trăm năm , hôm nay là Thành chủ Quỷ Thành, dựa theo phép tắc Quỷ Thành đến cúng bái Minh Tịnh đạo quân, chỉ cắm một nén nhang cũng ?”
“Đại nhân Thúy Lục, Minh Tịnh đạo quân chôn cất tại cấm địa Ninh thị, ngoài thể .” Ninh Bất Ngôn vẫn những lời : “Mong thứ cho.”
“Ngươi!”
Thúy Lục kích động, Tần Uyển Uyển gấp gáp mở miệng: “Chuyện đó hôm nào chúng tiếp, hiện giờ vẫn nên tiếp Ngọc Linh Lung .”
Tần Uyển Uyển cắt lời hai : “Ninh đạo quân ngại kể rõ chi tiết căn bệnh khó chữa của tiền bối là thế nào chứ?”
“Khoảng chừng một trăm năm , lão tổ nhà mắc căn bệnh .”
Ninh Bất Ngôn nhiều lời với Thúy Lục, bèn bỏ qua Thúy Lục, bắt đầu chuyện nhà của : “Ban đầu là tu vi mất , đó bụng phình trướng như thai, dần dà bắt đầu hôn mê khó tỉnh, cả ngày đau đớn khổ sở cho đến bây giờ.”