“Đây là bệnh.” Giản Hành Chi dứt khoát : “Là nguyền rủa.”
Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Quả thật chúng từng suy đoán như thế.”
“Chuyện nguyền rủa chỉ cần đặt chú mất năng lực, chú thuật giải tự phá.” Giản Hành Chi ngước mắt Ninh Bất Ngôn: “Người hạ chú là ai, g.i.ế.c là xong.”
Ninh Bất Ngôn trầm mặc, Giản Hành Chi truy hỏi: “Vậy hạ chú ?”
“Không .”
Ninh Bất Ngôn lắc đầu: “Ta cũng từng hỏi lão tổ, nhưng ông từng ai , cho nên biện pháp mà đạo hữu …” Ninh Bất Ngôn khổ: “Sợ là .”
“…”
“ chắc chắn cách!”
Tần Uyển Uyển tiếp lời Giản Hành Chi, Ninh Bất Ngôn, chắc như đinh đóng cột: “Chúng chắc chắn cách.
Ninh đạo quân, ngài chuẩn sẵn Ngọc Linh Lung , chúng sẽ nghĩ cách.”
“Vậy còn gì hơn.” Ninh Bất Ngôn mỉm , dậy, hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Ta đợi tin lành của các vị.”
Mê Truyện Dịch
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển giơ tay: “Chuyện cứ để sư phụ lo.”
“Con…” Giản Hành Chi dậy, phủ định lời Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển dán bàn tay lên miệng Giản Hành Chi, bịt miệng y, mỉm Ninh Bất Ngôn: “Ninh đạo quân, sắc trời còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi .”
Ninh Bất Ngôn mới nhớ tới canh giờ.
Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi , đó thi lễ với tất cả , dậy rời khỏi.
Ninh Bất Ngôn , Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển : “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu gì cả, cách nào giải chú thuật .”
“Bọn họ …” Tần Uyển Uyển đầu y: “Tự tra ?”
“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng hài lòng, lạnh mắt Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân rõ ràng, các là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời , chột ?”
“Phần mộ tổ tiên , y cho cô , cô thương lượng với y gì?” Tần Uyển Uyển đầu Thúy Lục: “Tự thôi.”
“… nhưng chúng phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở ?” Nam Phong bàn, buồn phiền: “Vậy ?”
“Không thì tìm.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám tính chủ động: “Chẳng lẽ nghĩ giống như NPC, bộ tin tức cho hả?”
“Vậy…” Tạ Cô Đường do dự lên tiếng, Tần Uyển Uyển hỏi đến đau đầu, xoay qua Tạ Cô Đường, cau chặt mày: “Huynh còn ý kiến gì?”
“Không .” Tạ Cô Đường : “Ta chỉ hỏi tại trở về sân viện ?”
Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm mới nhận bàn bạc chuyện tại đại sảnh thích hợp, bèn cùng trở về sân viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-244-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Có điều gần xong, khi trở sân viện, ai nấy về phòng ngủ.
Tần Uyển Uyển ngủ phòng bên cạnh Giản Hành Chi.
Nàng đang định mở cửa, bỗng thấy một giọng già nua gọi lớn: “Tần…”
Tần Uyển Uyển đầu, thấy Vô Danh ôm chăn bông, rưng rưng nước mắt, kiềm chế xúc động gọi nàng: “Tần cô nương!”
Tần Uyển Uyển ngây , một lúc mới hồn: “À, ông…” Nàng xung quanh: “Sao còn ngủ?”
“Ta… chính là…” Quân Thù thấy Tần Uyển Uyển quan tâm , một luồng ấm áp chảy ngang lòng, giọng nhỏ : “Phòng chứa củi lạnh.”
Nàng là Quân Thù ?
Nhìn Tần Uyển Uyển mặt, Quân Thù khỏi nghĩ vì nàng là Quân Thù, cho nên mới quan tâm như thế?
Không, , nàng là Quân Thù.
Hắn hiện tại xí thấp hèn như , thể để nàng lưu ấn tượng !
Hơn nữa, nếu như nàng là Quân Thù, thể đau lòng.
Bất luận là yêu hận, đều là đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!
Nội tâm Quân Thù rối rắm.
Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn trong gió lạnh sắp đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên : “Ông mau ngủ , cũng ngủ đây.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước phòng ngủ.
***
Đi đường mệt nhọc, Tần Uyển Uyển ngủ giấc sâu.
Đợi khi thức dậy, nàng phát hiện mặt trời lên ba sào.
Tần Uyển Uyển mở mắt thấy Giản Hành Chi ở mép giường, dịu dàng hỏi: “Dậy ? Còn ngủ tiếp ?”
“Sư… sư phụ…”
Tần Uyển Uyển bộ dạng của Giản Hành Chi, sợ hãi: “Đừng như .”
“Thế còn rời giường cho !”
Giản Hành Chi xốc chăn, túm .
Tần Uyển Uyển mặc y phục, Giản Hành Chi thành thạo lau mặt, lau dặn dò nàng: “Sáng hôm nay xem thử , Tạ Cô Đường dậy giờ Mão(*), luyện kiếm nửa canh giờ.
Mỗi ngày con dậy sớm một chút, luyện kiếm cùng y.
Hôm nay thì thôi, cho con ngủ nhiều, ngày mai bắt đầu tìm y!”