(*) Lông vũ nhẹ
Tần Uyển Uyển , dậy nữa.
Tạ Cô Đường thấy tóc nàng rối loạn, ngại ngùng gật đầu: “Xin .”
Tần Uyển Uyển lời nào, đ.â.m thẳng về , kiếm gạt vừ đâm.
Lúc Tạ Cô Đường đánh trả, nàng thuận theo mũi kiếm nhẹ nhàng tránh né, gần như mỗi một chiêu thức đều dính lên kiếm Tạ Cô Đường, nương theo sức lực của y.
Sau khi tháo gỡ lực của y, ngay khoảnh khắc cuối cùng, nàng đột ngột dồn lực đánh trả!
Có điều càng là động tác chuẩn xác trong phạm vi nhỏ, càng cần nắm chắc “độ” của lực.
Tần Uyển Uyển cố gắng đánh qua đánh mười mấy hồi, đến chiêu cuối cùng đánh bay ngoài, nện xuống đất nữa.
Nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, Giản Hành Chi hít sâu, căn dặn Nam Phong: “Đi lấy chút trái cây, ăn cho đỡ sợ.”
Nói xong, y ngừng tự nhủ chính .
Kiếm tu so tài cũng bình thường thôi, y cần nghĩ nhiều, cả.
Y dựa cột nhà Tần Uyển Uyển dậy nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấm lem bụi đất.
Có lẽ té đau, mắt nàng rực lửa, cầm kiếm xông lên, chẳng chẳng rằng đ.â.m tới.
Tạ Cô Đường thấy kiếm của nàng, ánh mắt sáng rực.
Y hề nương tay, nhưng Tần Uyển Uyển nhanh chóng thăm dò chiêu thức của y, so chiêu càng ngày càng trôi chảy.
Thúy Lục cắn hạt dưa ngang hành lang.
Nhìn thấy trong đình viện đang tỉ thí, khỏi bước đến, bên cạnh Giản Hành Chi, cắn hạt dưa hỏi: “Đánh ?”
Lòng Giản Hành Chi căng thẳng, mắt dán lên cả hai: “Ừ.”
“Đồ tồi .” Thúy Lục đánh giá Tần Uyển Uyển: “Học nhanh lắm, mỗi đều điều chỉnh kiếm của .”
“Đương nhiên.” Giản Hành Chi khen thì vui vẻ, đầu Thúy Lục: “Nếu nhận nó?”
“Dáng dấp cũng .” Thúy Lục cảm khái: “Xứng với với Tạ đạo quân, tuấn nam mỹ nữ.
Cậu xem, hiện tại bọn họ đang đánh đánh , ánh trăng hoa đào, cảnh ý vui, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, duyên trời tác hợp.”
Nghe thấy lời , động tác Giản Hành Chi cứng đờ.
Thúy Lục xem y là trưởng bối, chỉ hỏi: “Cậu suy nghĩ chuyện tìm đạo lữ cho đồ ?”
“Chuyện gì đến phiên suy nghĩ?” Ánh mắt Giản Hành Chi dừng Tần Uyển Uyển: “Phải xem nó thích .”
Mê Truyện Dịch
“Đạo lữ dính dáng song tu, là sư phụ cô , thể để cô bừa?” Thúy Lục cau mày hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-248-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Bởi vì Tần Uyển Uyển là con của ân nhân, ông thầy đáng tin như , nàng quyết định chỉ dạy y một phen: “Cậu nên sớm tìm xứng với cô , tu hành như hổ thêm cánh, như phi thăng nắm trong tay .”
“Xứng?” Giản Hành Chi nhạo: “Thế nào mới tính là xứng? Ai xứng?”
“Cậu xem Tạ Cô Đường …” Thúy Lục chỉ Tạ Cô Đường: “Ta thấy xứng.”
Giản Hành Chi đáp.
Y lời Thúy Lục , đa phần Tu chân giới đều như thế.
Đạo lữ những cùng chung kiếp vui buồn, tu vi cũng sẽ ảnh hưởng.
Một đạo lữ thích hợp song tu, những tăng tu vi, thậm chí thể nghịch chuyển thể chất.
Không tại những lời , y chút khó chịu.
Y buồn bực : “Nó còn nhỏ, căn cơ bất , cần luyện căn cơ.”
“Ta cũng chỉ nhắc nhở một câu, sợ sư phụ lâu , buông hài tử.”
“Có gì buông ?” Giản Hành Chi cố vẻ bình tĩnh: “Dù nó thành hôn, cũng là sư phụ nó, gì khác biệt?”
“Cậu chuyện , nhắc nhở …” Thúy Lục y thế, lập tức sực nhớ: “Nếu cô thành hôn thật, cần giữ cách một chút.”
“Ta giữ gì?”
Giản Hành Chi nhíu mày.
Thúy Lục thấy y hiểu thế tục, bèn kiên nhẫn giải thích: “Dù gì cũng là đàn ông, cho dù là sư phụ, thiết quá, đạo lữ của cô cũng sẽ vui, suy nghĩ lâu dài cho cô tí.
Giống như phụ mẫu và con cái, con cái thành , cô và đạo lữ là một thể, và cô tuyệt đối thể nào giống như đây.”
Giản Hành Chi ngây , Nam Phong bên cạnh bưng trái cây tới: “Đạo quân, đến đây, ăn trái cây.”
Giản Hành Chi Nam Phong gọi đầu , cụt hứng cầm táo xanh, cắn mạnh một miếng, nhíu mày.
“Táo chua thế?”
“Có lẽ…” Nam Phong suy đoán: “Táo chín?”
Giản Hành Chi phiền não, nhưng cũng ăn , nay y việc luôn đến cùng, bèn kiên nhẫn ăn cho hết táo chua .
Ăn táo xong, y một bên Tần Uyển Uyển càng đánh càng hăng, đợi nàng đánh đến mười hai chiêu tay Tạ Cô Đường thì đêm khuya.
Giản Hành Chi gọi nàng: “Được , ngày mai còn đánh , nghỉ ngơi .”
Trông Tần Uyển Uyển khá hào hứng, nàng thi lễ với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, phiền hôm nay luyện kiếm với .”
“Kiếm chiêu Uyển Uyển sáng tạo, cũng khai sáng.” Tạ Cô Đường đáp lễ: “Sau nếu thời gian, chúng hẹn so tài.”