Đối phương đập đến mặt mày biến dạng: “Biết giẫm lên mặt khác là sai ?!”
“Ta …”
Lời còn dứt, Tần Uyển Uyển đ.ấ.m một quyền lên đầu đối phương, đó điên cuồng đ.ấ.m hết cú tới cú khác.
Đấm lên đ.ấ.m xuống, đ.ấ.m túi bụi, m.á.u văng lên mặt nàng, tôn lên gương mặt diễm lệ khác thường.
Đám đông câm nín im phăng phắc.
Mê Truyện Dịch
Không tại , Giản Hành Chi bỗng cảm thấy hình như nắm đ.ấ.m đó đang nện lên mặt y.
Y nuốt nước bọt, Tần Uyển Uyển thẳng dậy.
Trọng tài cần đếm, trực tiếp chạy lên khiêng .
Tần Uyển Uyển bất khuất võ đài, cơ thể đầy máu, y sam rách rưới, siết quả đ.ấ.m nhuốm máu, ngạo thị chúng nhân, quát lớn: “Còn ai nữa?! Ta hỏi còn ai nữa?!”
“Ta!”
Một giọng già nua vang lên, ánh mắt Tần Uyển Uyển liếc qua sắc như dao, ông lão run lẩy bẩy chỗ giám khảo: “Ta hỏi… thể tan ?”
Tần Uyển Uyển thế lập tức thả lỏng, giang hai tay ngã , bẹp võ đài.
Không đợi nhóm Giản Hành Chi xông lên, một đám kiếm tu ồ ạt nhào tới bắt lấy tay chân Tần Uyển Uyển nâng lên, hoan hô tung hứng.
Giản Hành Chi Tần Uyển Uyển từ xa, ánh mắt mang theo ánh sáng niềm vui của ông bố già.
Thúy Lục nóng vội: “Còn mau đưa về bôi thuốc?”
“Không .”
Ánh mắt Giản Hành Chi tràn đầy tán thưởng: “Để nó hưởng thụ thêm sự vui sướng trong khoảnh khắc một chút.”
Nhất định để Tần Uyển Uyển cảm nhận hạnh phúc chỉ thuộc về duy nhất chiến thắng.
Y , liếc tu sĩ thương cách đó xa.
Rất nhiều vây quanh , dường như bọn họ là một môn phái.
Tu sĩ giơ bàn tay lên giống như sắp chết, túm c.h.ặ.t t.a.y áo một thanh niên.
“Vì …” Y khàn giọng, nhập nhằng rõ câu: “Báo thù…”
Nói xong, đàn ông ngoẹo cổ, khép mắt.
“Không !!!” Cậu nhóc bên cạnh thanh niên thét chói tai: “Nhị sư c.h.ế.t !”
“Im miệng!” Thanh niên túm tay áo quát nhóc: “Đệ chỉ ngất thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-253-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Nói xong, thanh niên xoay đầu tu sĩ đánh mặt mày sưng húp, ánh mắt tràn đầy đau đớn: “Nhị sư , yên tâm ngất , sư chắc chắn sẽ báo thù cho .”
“Sư …” Cậu nhóc thanh niên , do dự mở miệng: “Người chết, báo thù cái gì?”
“Im miệng!” Thanh niên quát lớn: “Sao thể như thế, c.h.ế.t thì báo thù ? Người của Sơn trang Cự Kiếm thể ức h**p như thế? Thân là đại sư của các , sẽ để bất cứ kẻ nào tổn thương tử phái mà trả giá đắt! Yên Vô Song nhất định khiến bọn họ thấy sự lợi hại của !”
Nói xong, ánh mắt thanh niên hiện lên vẻ ngoan độc, đầu Tần Uyển Uyển đang tung hứng.
Thính lực Giản Hành Chi và nhóm Thúy Lục bên cạnh phi phàm, rõ những gì.
Cả ba , đồng thời châm biếm một tiếng: “Ha.”
Một đám tạp nham.
“Trước tiên đưa về dưỡng thương thôi.” Thúy Lục âm thầm liếc đám Yên Vô Song, căn dặn Nam Phong: “Đi lấy xe lăn tới đây.”
Nam Phong vội vã thuê xe lăn.
Sau khi Tạ Cô Đường bước lên bảo đám đông dừng , Giản Hành Chi đỡ từ võ đài xuống, đặt lên xe lăn.
Y vẻ mặt mệt mỏi của Tần Uyển Uyển, chống hai tay lên xe: “Cảm giác thế nào?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt y, bể dâu trong mắt mang theo chút quả quyết: “Rất .”
Lời khích lệ khác của Giản Hành Chi còn , Tần Uyển Uyển : “Kẻ dám giẫm lên mặt , sẽ tha cho .”
Nghe thấy lời , Giản Hành Chi bỗng nhiên chột , nhớ tới lúc đánh lộn cũng để ý những chuyện .
Y nuốt nước bọt: “Thật giẫm lên mặt cũng chẳng chuyện gì to tát.”
Ánh mắt Tần Uyển Uyển lạnh lùng y, Giản Hành Chi vội vã bổ cứu: “ bắt đầu từ hôm nay, vi sư cho rằng như thế nữa.
Nhìn thấy con giẫm lên mặt, vi sư cảm thấy tên đáng đánh.”
“Không sai.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Đáng đánh!”
“Trở về thôi.” Tạ Cô Đường thấy sư đồ tán gẫu, liếc Yên Vô Song, nhắc nhở: “Còn bôi thuốc.”
Giản Hành Chi gật đầu, tránh đường, dặn dò Tạ Cô Đường: “Cậu đẩy xe .”
Tạ Cô Đường nhiều lời, Giản Hành Chi nhường vị trí cho y là y bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển.
Y gì, đẩy xe đuổi theo Thúy Lục mặt, nhóm cùng rời .
Tần Uyển Uyển dẫn , Yên Vô Song xung quanh, hất cằm, lập tức bám theo nhóm Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhận bám theo họ, y gì.
Nhóm đẩy Tần Uyển Uyển chầm chậm đường, thậm chí còn cố ý nếu ngõ nhỏ thì ngõ nhỏ, đường vắng thì đường vắng, nơi nào nguy hiểm thì nơi đó, bộ dạng y hệt đợi tới đánh.