Năm đó, sư là kiếm tu tiền đồ nhất Sơn trang Cự Kiếm, hai trăm năm Hóa Thần, thấy qua ?”
“Hai trăm năm…” Giản Hành Chi nhạo: “Có vài ưu tú phi thăng lâu .”
Ví dụ như y, tới một trăm năm phi thăng .”
Lời khiến Kim Kiếm Đồng Tử vổ cùng tức giận, y hừ một tiếng: “Đồ khoác lác.”
“Vậy tại y trở nên như hôm nay?”
Tạ Cô Đường nhíu mày, khó hiểu: “Tu vi hôm nay của y… hẳn tới Nguyên Anh.”
Nghe thế, vẻ mặt Kim Kiếm Đồng Tử ảm đạm.
“Hơn một trăm năm , tẩu tử chết, đạo tâm tổn hại, tu vi giảm sút.
Từ đó về , cứ mãi chững ở Nguyên Anh, thể thăng tiến.
Các chớ thấy bình thường cà lơ phất phơ, nếu tẩu tử vẫn còn, hẳn là kiếm tu đầu Hoang Thành.”
Hơn một trăm năm .
Tần Uyển Uyển thấy mốc thời gian , nhạy cảm hỏi: “Hơn một trăm năm xảy chuyện gì?”
“Liên quan gì cô?”
Kim Kiếm Đồng Tử lạnh lùng lướt qua Tần Uyển Uyển: “Chẳng qua chỉ nhắc nhở các , sư thể đánh kiếm giỏi mà thôi.”
Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng Yên Vô Song về.
Yên Vô Song nịnh nọt lính canh ngục cảm ơn: “Đại nhân, đưa tới đây là .
Đa tạ ngài, hôm nào mời ngài ăn…”
“Vương Nhị Cẩu.”
Lời Yên Vô Song còn dứt, lính canh ngục bực đẩy y tù, khóa dây xích, gọi một cái tên.
Nhóm im phăng phắc, Kim Kiếm Đồng Tử xoay đầu qua, Yên Vô Song nhỏ giọng khuyên: “Sư , gọi đấy.”
“Ta tên Kim Kiếm Đồng Tử!”
Kim Kiếm Đồng Tử đỏ mặt sửa lời.
Lính canh ngục lặp : “Vương Nhị Cẩu.”
“Gọi gọi gọi, gọi cái gì mà gọi!” Kim Kiếm Đồng Tử đá một cước văng cửa phòng giam: “Ta điếc, câm miệng!”
Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử đỏ mặt khỏi phòng giam.
***
Nhóm dõi mắt y rời khỏi phòng giam xong, Yên Vô Song.
Yên Vô Song năm bao vây, y nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh: “Ta cảnh cáo các , các đừng tưởng nhiều thể khiến sợ, cái gì cứ thẳng.”
“Vị đạo hữu …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-258-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển cân nhắc mở miệng, Yên Vô Song lập tức xưng danh: “Ta tên Yên Vô Song.”
“À, Yên đạo hữu.” Tần Uyển Uyển gật đầu, tò mỏ : “Ta vài câu hỏi, hỏi đạo hữu một chút.”
“Hỏi câu hỏi? Được đấy.” Yên Vô Song thả lỏng: “Trả tiền .”
“Một tu sĩ như ngươi cần nhiều tiền thế gì?!”
Thúy Lục nhịn : “Trong mắt chỉ tiền hả?”
“Đại tỷ, cô đừng quản gia muối gạo quý ? Môn phái Sơn trang Cự Kiếm lớn như , kiếm tiền nhiều một chút, đám tiểu sư , tiểu sư gào đòi ăn lấy gì ăn? Bớt nhảm , các giao dịch ? Giao dịch thì đưa hai trăm linh thạch đây.”
“Hai trăm?!” Nam Phong hô to: “Ngươi ăn cướp hả?”
“Ta tính rẻ lắm .” Yên Vô Song trừng Nam Phong: “Một trăm là tiền đền bù các đánh sư , một trăm là tiền trả lời câu hỏi.”
“Sư ngươi vô lễ như thế…” Tạ Cô Đường cau mày: “Ngươi còn mặt mũi đòi tiền?”
“Lời là của ngươi, sư cái gì vô lễ? Đệ chỉ hoạt bát một tí, nhiều một tí, Tần đạo hữu bên các đánh đến cũng nhận ! Có ai tàn nhẫn như cô ?”
“Hắn giẫm lên mặt đồ !” Giản Hành Chi tức.
Mê Truyện Dịch
Yên Vô Song đầu Giản Hành Chi, hỏi ngược : “Ngươi từng giẫm lên mặt khác ?”
Giản Hành Chi lập tức nghẹn họng.
Yên Vô Song cãi cọ với bọn họ một lượt, khí thế vẫn hung hăng như cũ.
Tần Uyển Uyển thấy y dũng mãnh thiện chiến như thế, trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Ta gần đây báo một nhóm tu sĩ gây án, lừa đảo ăn vạ.”
Vừa lời , Yên Vô Song đờ .
Tần Uyển Uyển bình thản ngước mắt: “Là ngươi ?”
“Cô… cô đùa gì thế!”
Ánh mắt Yên Vô Song lảng tránh, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy yên tâm , nếu đạo hữu, chúng cứ báo quan, bảo lừa đảo ăn vạ sư phụ .
Một vụ án là trùng hợp, nhiều cùng báo, chắc chắn chân tướng sẽ nhanh chóng phơi bày.”
Tần Uyển Uyển xong, đầu Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, chúng .”
Tạ Cô Đường gật đầu, đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển định .
Yên Vô Song thấy Tần Uyển Uyển thật sự tính báo án, gấp gáp gọi nàng : “Ấy đợi ! Có gì thì thương lượng, thì một trăm linh thạch nhé?”
Tần Uyển Uyển , đẩy xe lăn ngoài.
Yên Vô Song vội la lên: “Được , lấy tiền, xí xóa hết.
Cô đừng báo quan, cô hỏi cái gì?”
“Ta chỉ hỏi hơn một trăm năm , Hoang Thành xảy chuyện lớn gì?”
“Chuyện lớn?” Yên Vô Song ngẫm , móc hồ lồ rượu thắt lưng : “Không chuyện gì lớn cả.”