“Minh Tịnh đạo quân tới Hoang Thành….” Tần Uyển Uyển quan sát biểu cảm Yên Vô Song, thăm dò: “Cũng chuyện lớn ? Năm đó, Sơn trang Cự Kiếm là môn phái đầu Hoang Thành, thể chuyện như chứ?”
Nghe thế, động tác Yên Vô Song khựng .
Một lát , y bật : “Rốt cuộc các hỏi cái gì? Năm đó Minh Tịnh đạo quân là Thành chủ Quỷ Thành, một đêm nhập ma.
Nếu như y tới Hoang Thành…” Yên Vô Song giơ hồ lô rượu uống một ngụm: “Loại tiểu lâu la như ?”
“Vậy tâm pháp Xuân Sinh thì ?”
Tần Uyển Uyển cau mày: “Sao ngươi cái ?”
“Cái hỏi các …” Yên Vô Song ngước mắt: “Sao các môn tâm pháp ?”
“Đây là tâm pháp sư môn .” Giản Hành Chi chằm chằm Yên Vô Song: “Hôm nay rõ ràng, ngươi đừng hòng khỏi cửa .”
“Được .” Yên Vô Song thở dài, chỉ đành trả lời: “Cái do lén học.”
“Lén học của ai?” Giản Hành Chi cau mày.
Yên Vô Song uống một hớp rượu, thật: “Minh Tịnh đạo quân.”
Mê Truyện Dịch
Giản Hành Chi sững .
Yên Vô Song nghiêng đầu bọn họ: “Còn chuyện gì ?”
“Nếu ngươi tin tức Minh Tịnh đạo quân tới, ngươi y và lão tổ Ninh gia quan hệ gì ?”
Tần Uyển Uyển thấy Yên Vô Song đáp chuyện , bèn đổi câu hỏi mà tất cả tu sĩ bình thường đều .
Yên Vô Song thế, xì một tiếng: “Cái ai chẳng ? Minh Tịnh đạo quân, tên thật là Ninh Ngôn Chi, là cháu trai ruột ——” Yên Vô Song kéo giọng, tất cả y, y khẽ thì thào: “Của lão tổ Ninh thị.”
Tất cả sửng sốt, chỉ Thúy Lục yên tại chỗ, lấy lạ.
Yên Vô Song thấy biểu cảm kinh ngạc của bọn họ, lộ vẻ ngạc nhiên: “Không ? Các thật hả? Lận Ngôn Chi là con hoang của con trai lão tổ Ninh gia, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm Ninh Văn Húc và một ca nữ sinh .
Có điều y sinh ở Ninh thị, cho nên bên ngoài cũng nghĩ y là Ninh gia.”
“Vì y ở Ninh thị?”
Tần Uyển Uyển truy hỏi, Yên Vô Song lấy lạ: “Loại chuyện riêng tư ?”
“Vậy ngươi còn tin tức khác ? Một trăm năm , trừ Minh Tịnh đạo quân, còn chuyện gì khác nữa?”
“Hết .”
Yên Vô Song ngửa tay, Tần Uyển Uyển còn định hỏi, bỗng Yên Vô Song hỏi ngược : “Các hỏi nhiều chuyện như , nên hỏi các một chuyện.”
“Ngươi hỏi cái gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-259-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển: “Đã nhiều năm ngoài tới Hoang Thành, các nghìn dặm xa xôi tới đây, trở thành Quân tử kiếm, ưu đãi lớn nhất của Quân tử kiếm là thể gặp công tử Vô Ưu hỏi y ba câu hỏi.
Các phí nhiều công sức như rốt cuộc là gì?”
“Cứu .” Tần Uyển Uyển thành thật đáp.
Yên Vô Song hít sâu một , giơ tay lên vỗ: “Hóa là Bồ Tát tại thế, thật khiến kính nể.
Không các cứu ai?”
“Không liên quan tới ngươi.” Giản Hành Chi dùng lời của Yên Vô Song phản kích y.
Yên Vô Song chăm chú Tần Uyển Uyển, hỏi : “Chẳng lẽ là lão tổ Ninh thị lúc nãy đề cập tới?”
Chúng nhân trầm mặc, cũng chính lúc , giọng lính canh ngục vang lên vang dội: “Giản Hành Chi!”
Nói xong, lính canh ngục dẫn Kim Kiếm Đồng Tử trở về phòng giam.
Tính tình Kim Kiếm Đồng Tử , đá một cước văng cửa phòng, .
Y hung dữ liếc xéo Giản Hành Chi: “Đi giáo huấn !”
Giản Hành Chi nhạo, thẳng dậy, theo lính canh ngục ngoài.
Yên Vô Song duỗi thắt lưng.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu thấy chỗ xương quai xanh của y thấp thoáng lộ một góc hoạ tiết kỳ lạ.
Nàng thấy hoạ tiết quen mắt, nhưng nhất thời nhớ , yên tâm về Giản Hành Chi nên nghĩ nhiều, theo Giản Hành Chi ngoài.
Giản Hành Chi chủ yếu biên bản, thừa nhận đánh sai trái, giấy cam đoan.
Vừa giấy cam đoan, Giản Hành Chi tức điên.
Tần Uyển Uyển kéo y: “Sư phụ, bình tĩnh, còn trở về bôi thuốc nữa.
Nhớ đến Tần Uyển Uyển thương tới đón , rốt cuộc Giản Hành Chi cũng trỗi dậy lương tâm, nhẫn nhịn.
Kiềm chế tính thối giấy cam đoan xong, Giản Hành Chi định đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển , ngờ Tạ Cô Đường bước đến , ngay lưng Tần Uyển Uyển.
Vừa rời , y đẩy Tần Uyển Uyển ngoài.
Động tác của Giản Hành Chi hụt hẫng, y ngây , đó mới sực nhớ ban đầu chính y bảo Tạ Cô Đường đẩy xe lăn bảo vệ Tần Uyển Uyển.
Y phiền não gãi đầu, theo ngoài.
Tần Uyển Uyển Tạ Cô Đường đẩy.
Suốt đường , nàng sắp xếp lời của Yên Vô Song, cả đầu đều là nét bút hình xăm thấy cuối cùng.