Nói xong, nàng đóng “ầm” cửa .
Vừa đầu thấy thanh niên áo lam tựa nghiêng bệ cửa sổ, Tần Uyển Uyển hết hồn.
Lúc nhận là ai, nàng vỗ ngực: “Sư phụ, đến thể cửa chính mà?”
“Sợ quấy rầy con.”
Giản Hành Chi tựa lên cửa sổ, phòng: “Tạ Cô Đường ? Không thêm vài câu?”
“Nói chuyện xong , cũng chẳng gì để giữ .” Tần Uyển Uyển dứt lời, Giản Hành Chi vẫn còn cửa sổ: “Sư phụ nghỉ ngơi, qua đây gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi nhất thời hỏi khó, lắp bắp: “Ta chỉ ghé xem thử thương tích con thế nào.”
Nói xong, Giản Hành Chi cảm giác bản tìm lý do cực kỳ hợp lý, nhảy xuống khỏi cửa sổ, kéo vết thương Tần Uyển Uyển Tạ Cô Đường băng bó .
Những vết thương đều do pháp thuật tạo thành, Xuân Sinh thể chữa lành, Giản Hành Chi ghét bỏ.
Không đợi Tần Uyển Uyển lên tiếng, y dứt khoát tháo băng vải , tháo chê bai: “Một kiếm tu mà băng bó cũng xong, hai trăm năm nay y gì?”
Nói xong, Giản Hành Chi băng vết thương của Tần Uyển Uyển nữa.
Y băng kỹ hơn Tạ Cô Đường, xong còn thắt một cái nơ bướm, vẻ mặt thích thú: “Xem , chẳng hơn ?”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy cũng chẳng khác mấy, nhưng nàng bao giờ đả kích khác, bèn mỉm : “Sư phụ băng quá.”
“Chứ .”
Giản Hành Chi vui vẻ .
Y ngước mắt, buộc miệng: “Sau vẫn nên để băng cho con, khác đều băng.”
Tần Uyển Uyển ngây .
Giản Hành Chi cũng chợt cảm thấy lời lắm, nhanh chóng bổ sung: “Cũng thể băng tạm, ý là…”
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, biểu đạt thế nào, rốt cuộc dứt khoát từ bỏ, nghiêm túc nàng: “Sư phụ chắc chắn đối với con nhất.”
“À.” Tần Uyển Uyển phen rối rắm của Giản Hành Chi mù mờ, nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh: “Ta .”
“Con là .” Giản Hành Chi thở phào: “Tuyệt đối đàn ông, bỏ quên sư phụ.”
“Người yên tâm.” Tần Uyển Uyển hiểu ý Giản Hành Chi, thiết kéo y bằng bàn tay băng kín mít như găng tay quyền : “Ta nhất định sẽ hiếu thuận với .”
Giản Hành Chi vô cùng cảm động, thấy hiếu thuận thì an tâm đôi chút, nhưng cảm thấy hình như đúng lắm.
Y chắp một tay lưng, một tay kéo Tần Uyển Uyển, cố bày vẻ cao thâm: “Có tấm lòng của con, vi sư yên tâm .”
“Vậy, sư phụ, còn chuyện gì khác…” Tần Uyển Uyển vươn tay chỉ cửa: “Thì trở về ngủ nhé?”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-261-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Giản Hành Chi gật đầu, hề lưỡng lự phóng về phía cửa sổ ngược hướng Tần Uyển Uyển chỉ, chống tay nhảy .
Tần Uyển Uyển hiểu thói quen nhảy cửa sổ của y từ mà , đang định đóng cửa sổ, chợt thấy , đột ngột thò đầu lên, cửa sổ nghiêm túc nàng: “Đừng giăng kết giới nữa, lòng khó chịu.”
Nói xong, đợi Tần Uyển Uyển trả lời, nhảy về phòng giống như một cơn gió, đóng “rầm” cửa , cứ như sợ Tần Uyển Uyển đuổi theo.
Tần Uyển Uyển ngây chốc lát mới nhận Giản Hành Chi cái gì.
Nàng trợn mắt, đóng cửa sổ, mắng thầm: “Ấu trĩ.”
Kể từ tiểu học, nàng còn kiểu ham m.uốn chiếm hữu gà tiểu học nữa .
“Ta cảm thấy…”
Đối diện với đánh giá của Tần Uyển Uyển, rốt cuộc 38 ngập ngừng mở miệng: “Có lẽ ấu trĩ, lẽ là trưởng thành.”
Mê Truyện Dịch
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển hiểu: “Trưởng thành cái gì?”
“Thì…” 38 mập mờ ám chỉ: “Có lẽ y trưởng thành .”
“Nói tiếng .”
Tần Uyển Uyển trực tiếp lệnh, 38 từ bỏ, chỉ với nàng: “Thôi nghỉ ngơi , sáng mai cô còn luyện kiếm đấy.”
Tần Uyển Uyển hệ thống một vài hạn chế, sẽ thẳng một lời, nàng cũng lười truy hỏi đến cùng.
Dù Giản Hành Chi nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến nghiệp lớn phi thăng của nàng.
Nàng lên giường.
Sau một hồi lưỡng lự giữa tu luyện ngủ, rốt cuộc nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Ngủ ngon mới sức tu luyện.
Nàng ngủ một giấc say sưa, trời còn sáng, nàng thấy tiếng gõ cửa bên ngoài: “Uyển Uyển.”
Giọng Tạ Cô Đường ôn hòa truyền từ ngoài cửa tới.
Tần Uyển Uyển còn mở mắt, Giản Hành Chi ở giường lập tức tỉnh táo.
Y mở mắt giường, hoảng hốt kéo chăn.
Y hoảng hốt chuyện gì, cả đầu đều là lưỡng lự giữa nên nên ngoài.
Tạ Cô Đường chủ động mời Tần Uyển Uyển, đây là tiến triển lớn trong tình cảm giữa bọn họ, là đại sự đáng mừng.
Theo lý mà , y nên quấy rầy, nhưng vì y xem?
Giản Hành Chi giường mở mắt do dự nên ngoài “vô tình gặp” Tạ Cô Đường .
Tần Uyển Uyển Tạ Cô Đường đánh thức, dụi mắt mở cửa.