Tống Tích Niên ngăn nàng , hai mắt đỏ hoe chằm chằm tấm màn: "Để tiếp tục xem!"
Tần Uyển Uyển đầu thoáng qua sân khấu, cũng may cảnh tượng thật là do Quân Thù ghi , giờ phút hai nhà, thấy cái gì, chỉ láng máng ít âm thanh, cũng hổ như .
Hai giao chiến kịch liệt ở bên trong, hai mắt Quân Thù đỏ hoe lạnh run ở bên ngoài.
Khoảng chừng mười lăm phút , cuộc chiến dừng , xung quanh chỉ thấy tiếng gió tuyết, Tần Uyển Uyển thấy Quân Thù ở trong tuyết đông thành băng, nghĩ cũng sắp đến lúc, đang định đánh thức Quân Thù, chợt thấy trong phòng giống như bắt đầu sự im lặng, chậm rãi chuyện.
"Bất Tu.
" Giọng Tô Nguyệt Li chút lo lắng: "Chàng xem, đợi ngoài, lỡ như sư tỷ c.h.ế.t thì Quân Thù và sư môn, bọn họ tha thứ cho ?"
"Có cái gì mà tha thứ?" Ninh Bất Tu : "Nàng ở chỗ , cũng chỉ vì củng cố tu vi, chờ đến lúc nàng ngoài, là Nguyên Anh kỳ cuối, lúc đó sư môn của nàng yêu thương nàng còn kịp, còn để ý một chết?"
Nghe như , sửng sốt, đồng thời về phía Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.
Tô Nguyệt Li Tần Vãn sư môn tra hỏi!
nàng vì củng cố tu vi của bản , thà rằng để Tần Vãn c.h.ế.t cũng chịu tỉnh sớm, còn ở trong thức hải , chuyện yêu đương cùng một nam nhân khác.
Tần Uyển Uyển chút hổ vì ánh mắt đồng tình của , nàng dời tầm mắt, tiếp tục thổi sáo.
Mà Quân Thù ở trong ảo cảnh, chấn động càng chấn động hơn.
Nữ thần dịu dàng, thiện lương chỉ yêu một trong lòng, giống như đổi thành một khác.
" mà!.
" Tô Nguyệt Li vẫn chút lo lắng: "Lỡ như Quân Thù giả bộ bất tỉnh, tức giận thì bây giờ?"
"Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?" Giọng của Ninh Bất Tu mất hứng: "Hay là nàng thích ?"
"Sao thể?" Tô Nguyệt Li nhanh chóng giải thích: "Hắn ở trong lòng chỉ là một vị trưởng, đừng bậy.
"
"Vậy sư Tống Tích Niên của nàng thì ?"
"Chỉ là sư .
"
Mê Truyện Dịch
"Sư phụ nàng thì ?"
"Chỉ là sư phụ.
" Tô Nguyệt Li một lời thề son sắt: "Bất Tu, , trong lòng chỉ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-27-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
"
Tô Nguyệt Li lời thâm tình chân thành, Quân Thù ở trong tuyết đông lạnh đến ngu , trái tim lạnh lẽo.
Trong đầu nhớ từng ký ức quen Tô Nguyệt Li, chợt phát hiện, và nam nhân buồn mặt , hình như cũng khác lắm.
Những lời đều qua, mà cũng tin giống như Ninh Bất Tu.
"Ngươi thích Tô Nguyệt Li vì cái gì?"
"Nàng đơn thuần hơn ngươi, yêu hơn ngươi.
"
Nhắm mắt thấy lời quanh quẩn bên tai, Quân Thù giật nhận buồn .
Hắn dùng cơ thể thỏ lên, một hàng nước mắt chảy mắt thỏ trắng lên trời dài.
Hắn còn kiềm chế nữa, khôi phục cơ thể ở trong tuyết, đó cũng quan tâm thức hải của Tô Nguyệt Li tổn thương , linh lực dồn dào hét lớn về phía căn phòng: "Tô Nguyệt Li, cút đây.
Nghe thấy tiếng gầm lớn bên ngoài, Tô Nguyệt Li ngẩn , lập tức choàng cái áo khoác xông ngoài, thất tha thất thểu đẩy cửa, bi thương Quân Thù, hô to một tiếng: "Quân ca ca!"
"Câm miệng!"
Quân Thù giơ tay chỉ Tô Nguyệt Li quần áo xộc xệc, đầu tóc bù xù: "Ta cho ngươi một cơ hội rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy !"
"Nói vị là Quân thiếu chủ ?"
Ninh Bất Tu chỉnh quần áo, tới cửa, cẩn thận choàng thêm cái áo khoác cho Tô Nguyệt Li, khéo léo với Quân Thù: "Thường xuyên Nguyệt Li nhắc tới,ngưỡng mộ lâu.
"
"Nhắc tới?"
Quân Thù lạnh lên tiếng: "Nói thế nào? Ninh thiếu chủ ngươi kể ?"
Ninh Bất Tu phát hiện Quân Thù địch ý, về phía Tô Nguyệt Li, Tô Nguyệt Li đờ một lát, kéo Ninh Bất Tu , hạ thấp giọng: "Bất Tu, nhà , với e là chút hiểu lầm! "
Lời còn dứt, Quân Thù nhịn hồi lâu giờ còn thấy bọn họ khanh khanh *, căn bản thể kiềm chế cơn bực tức, giơ tay ném sáo ngọc về phía Ninh Bất Tu!
*khanh khanh : mật với
Ninh Bất Tu đột nhiên mặt biến sắc, đẩy Tô Nguyệt Li , vội vàng lùi ba bước về phía lách chuyển qua hành lang dài, tránh né sáo ngọc của Quân Thù, nôn nóng lên tiếng: "Quân Thù, đây là thức hải của Nguyệt Li, đánh ở chỗ , ngươi điên !"
"Người phản bội ", Trong ánh mắt Quân Thù chỉ sự lạnh lùng, linh lực hội tụ ở sáo ngọc màu trắng, hung dữ ném tới hướng Ninh Bất Tu, "Ta quản nàng sống c.h.ế.t ?"