Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển về, kể với nàng: “Vừa Ninh Bất Ngôn đến hỏi tình hình, Thúy Lục giải thích .”
“Bọn họ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển lấy lạ.
Tạ Cô Đường mặt cảm xúc đáp: “Hỏi tại nửa đêm, chúng bật nhạc đám tang.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thúy Lục tỷ tỷ định giải thích thế nào?”
“Thúy Lục tiền bối đang lễ truy điệu tình yêu c.h.ế.t của ngài.
Ngài thất tình , bảo thông cảm một chút.”
Tần Uyển Uyển: “…”
!
Cái nồi nên để Giản Hành Chi đội!
“Vậy chăm sóc tiền bối…” Tạ Cô Đường rõ ràng mệt: “Ta ngủ nhé?”
“Huynh ngủ .” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ vẫn xin : “Sư phụ khiến mất công lo lắng .”
“Lòng tiền bối thuần khiết như trẻ nhỏ.” Tạ Cô Đường : “Không .”
Tần Uyển Uyển hiểu, phiên dịch đại khái là:
Ta so đo với tên ngốc.
Tần Uyển Uyển tiễn Tạ Cô Đường.
Quay phòng Giản Hành Chi, nàng ở mép giường, y ngủ say sưa.
Tức giận trong lòng hóa thành mệt mỏi, mệt mỏi hóa thành bất lực, bất lực hóa thành tuyệt vọng.
Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, mà phản ứng đầu tiên khi nàng là Tịch Sơn nữ quân là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.
Hiện giờ y dọa đến uống thuốc trợ ngủ, nàng chẳng nên gì mới .
nghĩ tới nghĩ lui, Tần Uyển Uyển hiểu.
Uống thuốc trợ ngủ mà còn bật nhạc đám tang lớn tiếng như gì? Sợ ngủ quá c.h.ế.t luôn ?
Nàng giữ nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ, lẽ điều tra lai lịch thuốc sẽ .
Thuốc do Huy Hà điều phối, Huy Hà là thê tử của Yên Vô Song, hiện giờ khả năng sở hữu thuốc nhất… đương nhiên là Yên Vô Song.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, đầu Giản Hành Chi.
Lòng nàng bức bí, thấy Giản Hành Chi hồn nhiên chuyện phiền lòng, nhịn nhéo mặt Giản Hành Chi, nhào nặn một hồi mới thấy hả giận.
Canh Giản Hành Chi ngủ cả đêm, hiệu quả thuốc biến mất, y mơ màng tỉnh .
Giấc ngủ quá ngon, y cảm giác tinh lực dồi dào, sảng khoái!
Y duỗi thắt lưng chuẩn dậy, bỗng nhiên nhận bên cạnh , bèn tay theo bản năng, chợt thấy Tần Uyển Uyển ghé ở mép giường ngẩng đầu y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-299-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Thủ đao dừng giữa trung.
Tần Uyển Uyển thấy động tác của y, lập tức nhảy đến cạnh cửa, hoảng hốt: “Người gì?!”
Đây đều xuất phát từ quán tính.
“Con…” Giản Hành Chi nhận Tần Uyển Uyển, hoảng hốt hỏi: “Sao con ở đây?”
Lẽ nào chuyện y thí nghiệm phát hiện?
“Tối qua, bật nhạc đám tang hết công suất trong phòng.”
Tần Uyển Uyển quan sát vẻ mặt y, ngay y âm mưu, nửa thật nửa giả: “Đánh thức , chúng chạy tới, phát hiện ngủ say tỉnh, bèn gọi đại phu tới xem.”
“Đại phu thế nào?”
Giản Hành Chi căng thẳng hỏi dò, Tần Uyển Uyển nhún vai: “Nói dùng thuốc an thần, uống nhiều.
Sư phụ…” Tần Uyển Uyển tới mép giường, xuống, thắm thiết y: “Người phiền não gì thì với , đừng chịu đựng áp lực lớn như .”
“Không, cần .”
Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta thử lung tung mà, uống thuốc nữa.”
“Thuốc còn ?”
Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi vội lắc đầu như trống bỏi: “Không , uống hết .”
Xem vẫn còn.
Tần Uyển Uyển khẳng định, nàng mỉm : “Người là .
Vậy rửa mặt , về phòng .”
Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển dậy, khi còn cầm bình thuốc Giản Hành Chi từng uống mang .
Đợi khỏi sân viện, nàng ngửi bình thuốc.
Mùi thuốc nhạt, thể xem như mùi, nhưng ngửi kỹ thể nhận chút hương hoa thoang thoảng.
Tần Uyển Uyển nhớ kỹ mùi , nhét bình thuốc tay áo ngoài.
***
Tần Uyển Uyển rửa mặt đơn giản một phen, gọi Nam Phong tới, bảo y quan sát kỹ hành tung trong Ninh phủ thể tiếp xúc với Giản Hành Chi gần đây, thăm dò rõ ràng thời gian, địa điểm những xuất phủ.
Nam Phong điều tra một ngày, nhanh chóng phát hiện Quân Thù khác bắt gặp lén lút chuyện với Giản Hành Chi trong sân.
Mê Truyện Dịch
Nam Phong thuận theo Quân Thù điều tra, tìm thời gian y xuất phủ, đó theo đường hỏi thăm, phát hiện Quân Thù tới một ngôi miếu đổ nát khu vực hoang vu.
Nam Phong xoay lòng vòng ngoài ngôi miếu.
Miếu hoang lớn, chính điện rách nát, nhưng hậu viện ngăn nắp, rõ ràng sống ở đây.
Nam Phong lén lút leo lên tường, bò trong sân, cẩn thận quan sát bốn phía, thấy nồi nước sôi trong phòng bếp, thùng múc nước cạnh giếng trong sân, cảnh tượng rõ ràng là nhưng chẳng thấy ai.