Nếu như Ninh Huy Hà thương ở Ninh gia, cuộc sống năm đó của Lận Ngôn Chi ở Ninh gia thể ?”
“Muội hoài nghi Ninh gia hãm hại Thành chủ.” Thúy Lục lạnh giọng .
Tần Uyển Uyển dám đoán bừa chuyện chắc chắn, chỉ đáp: “Giả dụ cái c.h.ế.t của Lận Ngôn Chi liên quan đến Ninh gia, với thực lực của Lận Ngôn Chi năm đó, Ninh thị khiến y hồn phi phách tán dễ ? Hôm nay thấy một vãn bối gần như giống với Lận Ngôn Chi, bọn họ sợ mất mật.”
“Vậy vì bọn họ tay ngay từ đầu?”
Tạ Cô Đường khó hiểu, Thúy Lục hờ hững giải thích: “Năm đó, chỉ những lão già dung mạo của Thành chủ, hơn một trăm năm , bọn tiểu bối của Ninh gia vẫn còn bế quan ở trong núi tuyết.”
“Cho nên mục đích thật sự của vở kịch giá họa tối qua là dẫn Giản Hành Chi tới mặt Ninh Văn Húc.
Chỉ cần Ninh Văn Húc thấy sư phụ, ông sẽ g.i.ế.c .”
Tần Uyển Uyển Thúy Lục giải thích, tiếp tục phân tích.
Giản Hành Chi hiểu, cau mày: “Vậy nghĩa là giá họa tối qua là Ninh Văn Húc, giá họa là ai, vì g.i.ế.c ?”
Mọi trầm mặc, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Điều quyết định ở giá họa là ai.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển bắt đầu nhớ manh mối: “Bình là bình ở phòng khách, dấu tay , chắc chắn là từng chạm .
Tối hôm đó, đặt phòng , đó Vô Danh chạy , trộm bình .”
“Lúc đó con đang thức?”
“Là Vô Danh?”
Giản Hành Chi và ba cùng lên tiếng.
Ba khác sang, Giản Hành Chi nhận trọng tâm đúng lắm, giơ tay lên: “Con tiếp .”
“Vô Danh trộm bình xong, một lát Yên Vô Song tới đặt bình xuống.
Cho nên tối hôm đó, thể lấy bình mà từng chạm hai , là Vô Danh và Yên Vô Song.”
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhíu mày, nàng giải thích: “Nếu như hại là Vô Danh, thể hiểu lý do của ông .”
“À, cái .”
Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển tò mò: “Là gì?”
“Ông chỉ g.i.ế.c , còn g.i.ế.c Tạ Cô Đường.
Ông xúi giục g.i.ế.c Tạ Cô Đường lâu .
Thuốc là do ông đưa cho , bảo Tạ Cô Đường hôn mê g.i.ế.c y.”
Giản Hành Chi giải thích, Tạ Cô Đường cau mày khó hiểu: “Tại ông g.i.ế.c ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-310-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Giản Hành Chi vốn định mở miêng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, chỉ : “Lát nữa chúng riêng.”
Tạ Cô Đường ngạc nhiên, nhưng tiện hỏi nhiều, ngược dò hỏi: “Vậy vì ông g.i.ế.c ngài?”
“Lý do đơn giản.” Giản Hành Chi giơ tay lên khoanh ngực, kiêu hãnh: “Ông thích Uyển Uyển, đố kị .”
Độ thiện cảm 70, trốn khỏi mắt thần của y.
Mọi đồng loạt trầm mặc.
Một lát , ánh mắt Thúy Lục tràn đầy ghét bỏ: “Dã tâm lão già lớn thật.”
Mặc dù Tần Uyển Uyển là trong cuộc nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Ừm, ông g.i.ế.c là do g.i.ế.c vì tình.
một hạ nhân mới theo chúng đến Hoang Thành bí mật của Ninh Văn Húc và Lận Ngôn Chi? Cho nên nghiêng về khả năng thứ hai…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển tăng thêm chút rét lạnh: “Là Yên Vô Song.”
“Y là vì cái gì?”
“Mọi nghĩ , nếu sư phụ Ninh Văn Húc giết, hoặc là bắt nhốt, kết quả là gì?”
“Là cái gì?” Mọi cùng hỏi.
Tần Uyển Uyển điệu bộ động não của bọn họ ngây , khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: “Ta thể dự thi.”
“Cho nên?” Thúy Lục hiểu: “Chuyện liên quan gì?”
“Ta thể dự thi, lấy Quân tử kiếm, gặp công tử Vô Ưu.
Vậy vì chúng gặp công tử Vô Ưu?”
“Vì giải chú cho lão tổ Ninh thị.”
Giản Hành Chi sực nhận : “Một trăm năm , Lận Ngôn Chi chết, Ninh Huy Hà ốm chết, lão tổ Ninh thị nguyền rủa.
Yên Vô Song là trượng phu của Ninh Huy Hà, nếu cái c.h.ế.t của Ninh Huy Hà dính dáng đến lão tổ Ninh gia, thể nào Yên Vô Song buông tha cho lão tổ Ninh thị.
Cho nên nguyền rủa ——”
“Rất thể là Yên Vô Song.”
Nói tới đây, tất cả đều hiểu .
Yên Vô Song hạ chú lão tổ Ninh thị, cho nên tiếc sức lực ngăn cản Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi tra án.
Y Mộng bất tỉnh là kịch độc đối với lão tổ Ninh thị, bèn dứt khoát một mũi tên trúng hai con chim, hạ độc sát hại lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.
Y tướng mạo của Giản Hành Chi sẽ kinh động đến Ninh Văn Húc, nên cho dù thủ đoạn vụng về cũng để ý.
Nước cờ những an gi.t c.h.ế.t lão tổ Ninh thị, còn ngăn Tần Uyển Uyển tra án, thậm chí còn thể g.i.ế.c Giản Hành Chi giải chú cho lão tổ Ninh thị, đúng là một phát trúng ba đích.
Mê Truyện Dịch