“…” Nam Phong khẽ hỏi: “Nói như , Giản đạo quân trông giống tiểu cữu tử(*) của y ? Y đạo quân, chẳng lẽ hoài nghi Giản đạo quân là chuyển thế giống Ninh Văn Húc ư?”
(*) Em vợ
“Chuyện hai khả năng.” Thúy Lục lên tiếng tiếp lời: “Hoặc là Yên Vô Song cách gì đó khẳng định Giản Hành Chi Thành chủ, hoặc là thật Yên Vô Song giữ chân Tần Uyển Uyển, dù vụ án tra vài ngày, cuộc thi đấu Quân tử kiếm cũng qua , y cũng từng nghĩ Ninh Văn Húc sẽ g.i.ế.c .”
“Vậy còn một vấn đề…” Tạ Cô Đường đột nhiên mở miệng, sang, thấy y cau mày hỏi: “Nếu như y khả năng hạ độc lão tổ Ninh thị, vì còn dùng cách nguyền rủa để kéo dài một trăm năm?”
Mọi trầm mặc, Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ : “Thật chúng vẫn rõ rốt cuộc năm đó xảy chuyện gì, nếu chúng vĩnh viễn đoán Yên Vô Song gì.”
“ .” Thúy Lục siết chặt cây quạt: “Ta nhất định rõ rốt cuộc Thành chủ c.h.ế.t thế nào.
Nếu như do Ninh thị hại chết, và bọn họ xong !”
“Vậy ngoài thôi.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ra ngoài bàn bạc kỹ hơn.”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, đầu chỗ nhóm Nam Phong tới: “Nơi ?”
Mê Truyện Dịch
“Loại đại mộ đại năng thế thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn .”
“ .” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất , về .”
“Vậy chỉ thể tiến về .” Thúy Lục gật đầu, đó bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”
Mọi , chỉ Thúy Lục.
Thúy Lục ngây , hiểu.
Tần Uyển Uyển bước lên, kéo tay Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, tường phòng chính là cửa, kỳ Hóa Thần thể mở.
Chỗ chúng , tỷ lợi hại nhất, cho nên…”
Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía : “Tỷ đánh một cái nhé?”
Thúy Lục nghẹn lời, giờ đều là khác mở đường cho nàng , đây là đầu tiên nàng mở đường cho khác.
Tần Uyển Uyển lý, nàng do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi , thôi , các phiền c.h.ế.t .”
Nói xong, nàng bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.
Vách tường sụp đổ , Thúy Lục đánh hai chưởng hai vách tường kế bên.
Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa trung.
Xung quanh là bốn con đường, Tần Uyển Uyển: “Đi hướng nào?”
Mọi theo bản năng cảm thấy loại chuyện tìm đường , nàng đáng tin hơn.
Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-311-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
“Tầm long phân kim xem triền sơn, nhất trọng triền là nhất trọng quan.” Tần Uyển Uyển la bàn nhẩm tính, lập tức lòng tin.
Giản Hành Chi xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương từng xem.
Lòng y định, hiện giờ nên hành động .
Y học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!
Y suy nghĩ, sách với đối với con gái, tiếc lời khen, gắng sức khen!
Thời cơ đúng, y vội khen: “Chuyên nghiệp! Các Uyển Uyển , quá thông minh, quá chuyên nghiệp!”
“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển đầu Giản Hành Chi: “Không ý gì khác, con cũng hiểu.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường .”
“Cái đó…” Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển thế, lập tức yên tâm: “Mọi tại đây, ai từng cổ mộ nhiều? Chúng vẫn nên ý kiến kinh nghiệm nhất.
Ta từng mười cái.”
Tạ Cô Đường tự báo lượng .
“Ta mười hai cái.” Thúy Lục cau mày.
Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng một trăm ba mươi bốn cái!”
Mọi sửng sốt sang.
Tần Uyển Uyển phản ứng tiên: “Làm gì nhiều cổ mổ cho đào thế?”
Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng dễ, lấy vận may như ?
“Số khá hên.” Giản Hành Chi ngượng ngùng : “Khi còn nhỏ nhặt một con Chuột tiền bạc bậc Thiên, thích tìm mấy loại cổ mộ .
Ta đuổi nó chạy, là dễ dàng chui mộ.”
Vì y đào địa đạo thành thạo như thế?
Tất cả chuyện đời đều lý do.
Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.
Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.
Nàng xem kiểu kịch bản Long Ngạo Thiên trong tiểu thuyết nhiều .
Thúy Lục và Tạ Cô Đường Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.
“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy hướng nào?”
“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường , thôi.”