Tần Uyển Uyển sững , đó giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Ừ, .”
Mặc dù , nhưng nghĩ tới một đến Lầu Đăng Nguyệt, công tử Vô Ưu chẳng là quỷ, mà Giản Hành Chi yên tâm để nàng như thế, bỗng dưng nàng chút vui.
Những nghĩ , cảm thấy Giản Hành Chi cũng chẳng nợ nàng, là do nàng quá ỷ y.
Nàng điều chỉnh tâm trạng, tắm rửa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng gương, đầu hoa phục đặt bàn.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng vẫn quyết định mặc quần áo của .
Tần Uyển Uyển đang định dậy, chợt một giọng lười nhác truyền từ cửa sổ tới: “Không mặc y phục mới ?”
Tần Uyển Uyển lập tức đầu, thấy Giản Hành Chi tựa nghiêng bên cửa sổ nàng.
Nàng vui vẻ: “Người về ?”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, hỏi nữa: “Y phục tặng, mặc bất lịch sự thì ?”
“Gì mà lịch sự với chẳng ?” Tần Uyển Uyển mỉm : “Ta chỉ hỏi vài chuyện thôi.”
Giản Hành Chi bĩu môi, đột nhiên ném túi Càn Khôn từ đằng tới.
Tần Uyển Uyển đón lấy, thấy Giản Hành Chi : “Thay trang phục , tránh coi thường, chúng chẳng mua nổi.”
Tần Uyển Uyển ngây , Giản Hành Chi xoay rời .
Nàng do dự chốc lát, mở túi Càn Khôn, trút nhiều quần áo trang sức, cảm giác như đóng gói cả con phố mang về.
“Người mua nhiều như gì?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, chạy ngoài, lớn tiếng hỏi.
Giản Hành Chi bực : “Ta nàng thích bộ nào? Mua hết thôi.”
“Linh thạch từ ?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi vui: “Lấy trong mộ, nàng lo nhiều thế gì?”
Tần Uyển Uyển nghẹn lời, quần áo chất thành đống, lòng bỗng vui vẻ, cảm thấy niềm vui đúng lắm.
Nàng thẹn thùng chọn một bộ, ăn diện một phen, cuối cùng bước cửa.
Giản Hành Chi dẫn theo Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong đợi ở ngoài.
Nghe thấy nàng , y đầu oán trách: “Nàng ở bên trong ấp…”
Giản Hành Chi tắt tiếng, cô gái tới, ngây ngẩn cả .
Tần Uyển Uyển mặc váy dài tay rộng, trắng viền lam, buộc eo cúp ngực, trâm ngọc vấn tóc nửa đầu, mặc dù lộng lẫy nhưng hết sức dịu dàng.
Màu phối gần với đạo bào xanh lam y, bỗng dưng khiến tim y đập nhanh một nhịp.
Tần Uyển Uyển thấy y , thấp thỏm hỏi: “Không… hợp ? Hay là bộ khác.”
“Không.” Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh, dời mắt: “Rất , thôi.”
Tần Uyển Uyển nhịn Thúy Lục và Tạ Cô Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-366-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm , .”
Tần Uyển Uyển nhếch môi, khá vui vẻ.
Nàng tới cạnh Giản Hành Chi, gì đó với y.
Đã lâu nàng mặc y phục như thế, thấy ngượng ngùng.
Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu khí: “Lâu mặc loại y phục , cảm giác lạ lẫm.
Hơn nữa ăn gió sương với quen , phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”
Giản Hành Chi lên tiếng.
Mê Truyện Dịch
Một lát , y cãi : “Đạo cung ở Tiên giới của tại đất lành, mặc dù lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều.
Tính tổng , giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”
Tần Uyển Uyển ngớ , đột nhiên y so nhà ai giá hơn?
Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu thích thanh tĩnh, chứ mua nổi.
Nếu so tiền, chẳng mấy ai Tiên giới thể hơn phụ mẫu !”
“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do còn nhỏ, nếu sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”
“Vậy thì !” Tần Uyển Uyển y chê cha , lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù hiện giờ cũng chẳng !”
“Nàng… nàng đợi đó!”
Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ : “Nàng đợi đó cho !”
Hai chuyện hợp, nửa câu cũng ngại phiền, hừ một tiếng quyết định mặc kệ , xoay đầu hậm hực.
Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt.
Chim sơn ca và MC lúc đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm tới, MC thiện bước lên: “Ai trong các vị nhận phần thưởng với ?”
“Ta!” Nam Phong nhiệt tình giơ tay.
MC bên cạnh: “Không còn ai khác ?”
“Cần nhiều ?” Tạ Cô Đường tò mò.
MC gật đầu: “Phần thưởng nhiều, một chắc chắn mang hết.”
“Vậy chúng chung.”
Thúy Lục lên tiếng, Tạ Cô Đường.”
“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho .
Năm phân công xong, MC bèn dẫn ba rời .
Chim sơn ca lạnh mắt Giản Hành Chi, đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng cửa.