Còn nữa, lính gác cổng thành bọn họ bỏ chạy trong đêm !”
Công tử Vô Ưu: Một đám bánh nướng(*)!!!
(*) Bánh nướng phiên âm là shāobǐng, giống Shǎ bī ( 傻逼 ) nghĩa là “ngu ngốc”***
“Y chạy nhanh thế gì?”
Thúy Lục kéo dây an vai, Tần Uyển Uyển đối diện.
Tần Uyển Uyển thở dài: “Ai mà ? Kệ y .”
“Chủ nhân, dáng vẻ mệt mỏi thế?” Nam Phong đầu quan sát Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhắm mắt : “Ta mệt, chỉ ngủ.”
Đánh cả ngày, nhận sự chúc mừng và chuyện với công tử Vô Ưu, cuối cùng còn tốn sức đánh Giản Hành Chi, nàng sống gà bay chó nhảy quá .
Mọi thấy gương mặt Tần Uyển Uyển nhuốm vẻ mệt mỏi, tiếp nữa.
Nhân lúc Giản Hành Chi đánh xe ngựa, cả bọn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Giản Hành Chi dẫn chạy như điên, ngựa dừng vó, công tử Vô Ưu đang bình tĩnh đợi y ở Lầu Đăng Nguyệt.
Đợi lâu, trời gần sáng mà vẫn nhận tin tức của Giản Hành Chi, chỉ thấy chim sơn ca bay về Lầu Đăng Nguyệt, lạnh giọng : “Công tử, Giản Hành Chi chạy .”
“Chạy ?” Công tử Vô Ưu nhíu mày: “Ngươi chắc ?”
“Lúc nãy, đưa tin…” Chim sơn ca miêu tả kỹ lưỡng: “Ta đẩy cửa nhưng đẩy .
Ta bay xem, phát hiện cả sân viện đều là bánh nướng, chóp bánh nướng đặt một phong thư, là bọn họ quyên góp vô điều kiện đống bánh nướng cho bách tính nghèo khổ Hoang Thành.
Bọn họ việc, .”
Công tử Vô Ưu trầm mặc.
Hắn cau mày, chim sơn ca hỏi tiếp: “Công tử, bây giờ đây?”
“Đuổi theo.”
Công tử Vô Ưu ngẩng đầu, mắt lạnh lên tiếng: “Đi về hướng Hoa Thành, xác địch hành tung của bọn họ, đổi phương án khác.”
Chim sơn ca gật đầu, biến thành dạng chim bay ngoài.
Mê Truyện Dịch
Chưa tới nửa canh giờ, chim sơn ca truyền âm về: “Chủ nhân, tìm .”
Công tử Vô Ưu dậy, hóa thành một luồng sáng, nháy mắt xuất hiện tại vị trí chim sơn ca truyền âm.
Chim sơn ca đỉnh núi, chỉ xe ngựa đang chạy tóe khói mù mịt cách đó xa: “Chủ nhân, là chiếc đó.”
Công tử Vô Ưu ngẫm nghĩ, giơ tay lên biến hóa, bản lập tức biến thành dáng vẻ thương tích chồng chất.
“Chủ nhân?” chim sơn ca hiểu lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-371-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Công tử Vô Ưu bình tĩnh giải thích: “Vừa gặp kẻ hữu dụng, đến nổi từ bỏ như thế chứ?”
Nói xong, công tử Vô Ưu nhún mũi chân, đáp xuống đường lớn bên , luôn xuống đất.
Giản Hành Chi đánh xe ngựa chạy cực nhanh, từ xa thấy một đất.
Người nọ đầy máu, Giản Hành Chi vốn định giảm tốc độ, chợt một tiếng “ting” , giọng máy móc vang lên: “Tự động chỉnh sửa tình tiết, xin hãy kịp thời cứu nam chính! Tự động chỉnh sửa tình tiết, xin hãy kịp thời cứu nam chính!”
Giản Hành Chi hiểu, nhiệm vụ còn tuyên bố kết thúc, quả nhiên bọn họ đang nghĩ cách nhét công tử Vô Ưu ! Kẻ phía chắc chắn là công tử Vô Ưu!
Nghĩ đến điểm , Giản Hành Chi lập tức tăng tốc.
666 hoảng hồn: “Không đ.â.m ! Chủ nhân, thể đ.â.m c.h.ế.t nam chính!”
Công tử Vô Ưu đất cũng cảm giác bất thường, hẳn Giản Hành Chi thấy , còn tăng tốc chứ?
Hắn nhíu mày, nhưng may là từng gặp qua sóng to gió lớn, vẫn im đất nhúc nhích.
Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng nhanh, 666 hét lên: “Không !”
Tiếng thét và tiếng xe ngựa cùng vang lên, xe ngựa Giản Hành Chi đột ngột kéo lên, phóng qua mặt công tử Vô Ưu.
Sau khi vọt qua, xe ngựa đáp xuống đất nữa, gọn gàng lưu loát, nghênh ngang bỏ .
Bụi bay đầy công tử Vô Ưu.
Chim sơn ca vội vàng lao xuống, đỡ : “Công tử? Ngài vẫn chứ? Ngài ?”
Công tử Vô Ưu chim sơn ca đỡ dậy, xe ngựa xông màn đêm mà đầu cũng chẳng ngoảnh .
Hắn ngẫm nghĩ, cố giữ thể diện : “Trời quá tối, chắc chắn thấy .” Nói xong, bình tĩnh , lạnh giọng : “Đuổi theo, phương án kế tiếp.”
Mặc dù động tác đánh xe của Giản Hành Chi khá dữ dội, nhưng y bố trí kết giới nên trong xe bình yên vô sự, ngủ say sưa.
Tần Uyển Uyển ngủ một giấc là ba ngày, đợi lúc nàng thức dậy là trưa ngày thứ tư.
Nàng lia mắt, thấy tất cả sang.
Giản Hành Chi còn đang đánh xe bên ngoài, trong xe ngựa đang ăn gì đó.
Bọn họ cầm bánh nướng, chẳng tương chấm đặt bàn nhỏ từ lúc nào, trông ăn vui vẻ.
Thấy Tần Uyển Uyển thức dậy, Thúy Lục đưa bánh nướng trong tay cho nàng: “Ăn bánh ?”
“Không.”
Tần Uyển Uyển bánh nướng cắn dở, dậy, xoa huyệt Thái Dương, vén rèm xe ngoài.
Thấy trời thanh nắng ấm, sáng sủa trong lành, tâm trạng nàng cũng hơn.
Nàng tới cửa xe, cuốn rèm lên, hỏi Giản Hành Chi bên ngoài lái xe: “Đến ?”