Nghe thấy Tần Uyển Uyển gọi, Nam Phong và Tạ Cô Đường vội vàng chạy lên.
Nhóm rầm rộ đưa công tử Vô Ưu tới phòng khám.
Chim sơn ca trốn trong tối quan sát.
Hắn vốn định cứu , nhưng thấy Tần Uyển Uyển tay cứu , ngẫm nghĩ vẫn hóa thành dạng chim, gọi tu sĩ áo đen mau chóng rời .
Thương tích mà Công tử Vô Ưu chịu đều là tổn thương ngoài da, khi xác nhận chuyện gì lớn thì băng bó .
Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, Tần Uyển Uyển chỉ đành bảo Tạ Cô Đường cõng về khách sạn, sắp xếp chỗ ở.
Đợi xử lý xong hết thảy, công tử Vô Ưu ngủ yên tĩnh giường, rốt cuộc Thúy Lục hỏi một câu: “Hắn từ tới?”
“Không .” Tần Uyển Uyển đầu công tử Vô Ưu.
Thấy gương mặt tuấn tú chẳng chút màu máu, nàng khỏi thương cảm: “Trông vẻ như tới cứu chúng .”
“Người bên cạnh ?” Thúy Lục nhíu mày: “Con chim sơn ca , còn vài hầu nữa, chẳng thấy tên nào?”
“Không .” Tần Uyển Uyển lắc đầu.
“Vậy…” Thúy Lục do dự: “Vậy lỡ cứ mãi bất tỉnh thì ?”
Tất cả trầm mặc.
Giản Hành Chi chợt ý thức sẽ phát sinh chuyện gì, y vội : “Làm gì đến mức , gì cũng là tu sĩ, đập một cái thì chuyện gì lớn chứ? Chúng đưa ông chủ một ít linh thạch, để ở đây, thuộc hạ của sẽ đến tìm .”
“Hắn là pháp tu, khác với kiếm tu, thể.” Tần Uyển Uyển thấy lời Giản Hành Chi , nhắc nhở thường thức cho y: “Nếu dùng pháp thuật ngăn cản, một cây xà nhà rơi xuống, còn sống là may .”
“Vậy ý của Uyển Uyển…” Tạ Cô Đường : “Nếu ngày mai công tử Vô Ưu tỉnh, chúng mang theo?”
“Ta đồng ý.”
“Ta đồng ý.”
Thúy Lục và Giản Hành Chi cùng mở miệng.
Hai , Giản Hành Chi lập tức : “Người rõ gốc rác, lỡ như là kẻ hại chúng thì ?”
“Nếu như vì hại chúng mà diễn vở kịch như thế…” Thúy Lục cau mày: “Hi sinh lớn đấy.”
Giản Hành Chi lời nghẹn họng.
Nhớ đến cảnh tượng hổ lúc chiều, cũng cảm thấy cái hi sinh lớn.
“Cứ thế .” Tần Uyển Uyển quyết định: “Dù là Giản Hành Chi thương thành, lúc từng giúp chúng , hôm nay tiên tìm hầu của .
Nếu như tìm , … thì chờ, đợi tỉnh tiếp.”
Giản Hành Chi thế, bức bối trong lòng, nhưng cũng Tần Uyển Uyển nhượng bộ, đúng là bọn họ thể ném công tử Vô Ưu hôn mê bất tỉnh ở đây thật.
Y chằm chằm giường, nghẹn một hồi, rốt cuộc : “Được , đợi tỉnh, mặc kệ tìm thấy thấy hầu của , lập tức tống !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-376-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Nghe , ngón tay công tử Vô Ưu giường giần giật.
“Thế…” Nam Phong nhíu mày: “Lỡ như tỉnh nhưng mất trí nhớ thì ?”
“Mất trí nhớ?”
Giản Hành Chi ngây .
Nam Phong chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Trong sách đều thế mà, đập đầu đều sẽ mất trí nhớ.”
“Không thể nào.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Lại chẳng thoại bản, gì dễ mất trí nhớ ?”
Có điều xong, y bỗng sực nhớ.
Mê Truyện Dịch
Hình như tiểu thế giới mà bọn họ ở đúng là một cuốn tiểu thuyết.
Mà đúng lúc công tử Vô Ưu vai diễn dễ mất trí nhớ nhất trong tiểu thuyết – vai nam chính.
Giản Hành Chi trầm mặc.
Tần Uyển Uyển thấy bọn họ ồn ào, mở miệng khuyên giải: “Tạm thời đừng ầm ĩ nữa, đều mệt , nghỉ ngơi .
Có chuyện gì, chúng chờ ngày mai công tử Vô Ưu tỉnh…”
Lời còn dứt, Tần Uyển Uyển bỗng thấy lưng khẽ kêu một tiếng: “Nước…”
“Công tử Vô Ưu!”
Tần Uyển Uyển thấy giọng , vội vàng đầu, mừng rỡ reo lên: “Ngài tỉnh ?”
Công tử Vô Ưu chậm rãi mở đôi mắt tuấn tú .
Nam Phong bên cạnh vội bưng nước tới, đỡ công tử Vô Ưu dậy: “Công tử, ngài uống nước !”
Công tử Vô Ưu Nam Phong đỡ dậy, nhận lấy cốc nước, tao nhã uống hai ngụm.
Hắn ngẩng đầu lên, cả phòng đang căng thẳng .
Công tử Vô Ưu lộ vẻ mặt hoang mang, Tần Uyển Uyển dè dặt hỏi: “Công tử Vô Ưu, ngài vẫn chứ?”
“Nàng…” Công tử Vô Ưu nhíu mày: “Nàng là ai?”
Lời , một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
Hệ thống hớn hở tuyên bố: “Chúc mừng ký chủ thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ mười hai: Mời xanh.
Điểm tích lũy +1500, tổng điểm 6535】Mời ký chủ tiếp tục cố gắng, kiếm điểm tích lũy, mở khóa quyền hạn cao nhất!”
Giản Hành Chi lập tức trừng to mắt, vươn tay chộp lấy bình xông tới, nắm lấy cổ áo công tử Vô Ưu, giơ bình lên uy h**p: “Ngươi còn giả vờ mất trí nhớ?!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tần Uyển Uyển kéo tay cầm bình của Giản Hành Chi, đầu Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, mau, gọi đại phu.”