“Nằm .” Giản Hành Chi cầm một thanh trường kiếm bên cạnh, đầu : “Ta nhất định cho ngươi cảm nhận cái gì gọi là chuẩn xác thật sự.”
Mai Tuế Hàn thấy báo thù trong mắt Giản Hành Chi, thờ ơ chui rương, bắt đầu tìm đường sống trong kẽ hở.
Hai quyết đấu đánh tới đánh lui.
Giản Hành Chi cắm trăm thanh đao, đầu tặng Giản Hành Chi một nghìn vòng lửa.
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi linh hoạt nhảy nhót giữa vòng lửa, trái tim lúc lên lúc xuống, lo lắng Giản Hành Chi bất cẩn tóc cháy mất.
Giản Hành Chi mất tóc còn trai ?
Mê Truyện Dịch
Hai sân khấu đấu đá kịch liệt, tiết mục nhanh chóng tới “Võ Tòng đánh hổ”.
Giản Hành Chi khoác đầu da hổ, cùng Mai Tuế Hàn kẻ đuổi chạy sân khấu.
Mai Tuế Hàn chạy theo y đánh, y nhảy nhót tứ xứ đài.
Mọi xem vô cùng chăm chú, Tần Uyển Uyển và Lạc Hành Chu cũng xem đến mê mẩn.
Quản sự Liễu gia phụ trách tiết mục bên chạy lên tháp cao, khiển trách nhóm Tần Uyển Uyển và Lạc Hành Chu: “Các còn ngây đó gì, bay !”
Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, vội vã lên tháp cao, giơ tay gẩy tỳ bà, ôm đàn nhanh nhẹn bay theo cáp treo xuống.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn hấp dẫn sự chú ý bên , nàng chỉ cần thuận theo đường cáp trượt xuống sân viện, đổi phận với Thúy Lục trực tiếp tìm Liễu Phi Sương.
ngay khi nàng gẩy tỳ bà, nhẹ nhàng bay từ trời xuống, là ai trong nhóm đột nhiên kêu lên: “Tiên nữ!”
Tất cả ngẩng đầu, thấy trăng cô gái giáng từ trời xuống.
Nàng che nửa mặt bằng mặt nạ bạc, đôi mắt long lanh rung động lòng , vóc dáng mềm mại uyển chuyển.
Lụa dài mỏng manh bồng bềnh phất phơ trong gió, trăng tròn treo cao, đầu cài một đóa hồng diễm lệ, hấp dẫn dụ .
Giản Hành Chi đầu liền ngây tại chỗ.
Y cảm giác lúc tựa như mộng cảnh tuyệt tráng lệ, cô gái trong mộng đang bay về phía y.
Tần Uyển Uyển ngờ xem tiết mục mà cứ chằm chằm , nàng nhanh chóng bình tĩnh .
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi, thấy y sững sờ , khỏi nở nụ , thòng lụa mỏng xuống lướt nhẹ qua mặt Giản Hành Chi.
Ánh mắt y dõi theo nàng, thấy nàng xoay tròn giữa trung, vung tay, lập tức nghìn vạn cánh hoa bay xuống, đó vươn tay ném hoa hồng về phía đám đông.
Tất cả xôn xao, nhảy lên trung đón hoa.
Động tác của Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn nhanh nhất, mũi chân hai nhún một cái, phóng lên trung, đồng thời hất hoa lên cao nhất, đó cả hai vung tay đánh mười mấy chiêu.
Hoa rớt xuống nữa, nhiều thanh niên tại đó gia nhập đại chiến cướp hoa, kêu lên: “Con hổ đánh Võ Tòng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-390-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Cảnh tượng nháy mắt hỗn loạn.
Mai Tuế Hàn bắt lấy hoa, Giản Hành Chi giữ chặt cổ tay xoay một cái, hoa rơi tay .
Mai Tuế Hàn nhanh chóng giơ tay lên đánh về phía Giản Hành Chi.
Phù chú màu vàng tay bay lượn, Giản Hành Chi và va một chưởng.
Khoảnh khắc hoa rơi tay, linh lực ầm ầm nổ tung, hai vội vàng thối lui.
Giây phút đó, xung quanh đều ngây .
Lạc Hành Chu cuống quít : “Hỏng bét .”
“Con hổ và Võ Tòng …”
Có xì xào: “Thật lợi hại.”
“Người !”
Liễu Trung lập tức phản ứng : “Bắt lấy!”
Dứt lời, nhiều chạy về phía hai .
Giản Hành Chi thấy tới, hề lưỡng lự đầu chạy về hướng ngược với Tần Uyển Uyển, Mai Tuế Hàn cũng nhún mũi chân nhảy lên cao, chạy trốn tứ phía trong sân.
Lạc Hành Chu suy nghĩ, loạn cũng loạn , y dứt khoát chạy nhanh về phía phòng Liễu Phi Sương.
Tần Uyển Uyển tình hình trong sân viện, chỉ ngoại viện huyên náo.
Nàng tướng mạo một cô gái quét rác trong sân viện Liễu Phi Sương, khoảnh khắc đáp xuống, nàng bèn với hầu Liễu gia đón : “Ta đánh rơi tua rua, thể phiền ngài tìm giúp ?”
“Tua rua?” Người hầu ngẩn , đó vội vàng đầu tìm.
Thúy Lục thừa dịp hóa thành hình , Tần Uyển Uyển hóa thành hình dáng cô gái quét rác, lẳng lặng rời .
Một lát , Thúy Lục lên tiếng: “Ta tìm .”
Người hầu đầu, Thúy Lục mỉm : “Đi thôi.”
Người hầu dậy, thở phào: “Tìm là , cô nương theo chúng ngoài thôi.”
Thúy Lục dẫn rời , Tần Uyển Uyển lẻn viện của Liễu Phi Sương lập tức hóa thành hình dáng hầu dẫn Thúy Lục rời lúc nãy, vội vàng chạy tới cửa phòng Liễu Phi Sương, với thị vệ canh cửa: “Ngoại viện xảy chuyện , gia chủ bảo mau đổi nơi an cho tiểu thư.”
Thị vệ thấy tiếng ngoại viện huyên náo, hề nghi ngờ, lập tức đáp: “Đi.”
Nói xong, thị vệ mở cửa phòng, chạy : “Tiểu thư, thôi.”