Mai Tuế Hàn thuần thục đáp xuống cạnh Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển giơ tay c.h.é.m đứt dây leo phóng về phía , kinh ngạc hỏi: “Mai Tuế Hàn?”
“Thất vọng?”
Mai Tuế Hàn mỉm liếc nàng, pháp ấn bay lượn ngừng, điên cuồng đốt cháy gốc rễ dây leo.
Rõ ràng dây leo uy h**p lớn nhất ở đây là ai, nó sức tấn công Mai Tuế Hàn.
Tần Uyển Uyển dứt khoát canh giữ bên cạnh , liều c.h.é.m đứt dây leo tấn công Mai Tuế Hàn.
Trên trời loáng toáng chấn rung, điều so với dây leo mặt đất thì đủ gây sự chú ý cho Tần Uyển Uyển.
Nàng tập trung lên dây leo bổ nhào tới, kết hợp với Mai Tuế Hàn một công một thủ, phối hợp chê .
Dường như Mai Tuế Hàn vô cùng quen thuộc phong cách xuất chiêu của nàng, nào cũng thể né tránh mỹ lưng nàng, khiến nàng dễ dàng xử lý dây leo.
Thậm chí còn thời gian giúp nàng quét dọn sạch sẽ vài dây leo mà nàng lo tới, trông giống đầu hợp tác, mà giống như hợp tác vô .
Có đôi khi Tần Uyển Uyển cảm thấy phía Mai Tuế Hàn mà là Giản Hành Chi.
Suy nghĩ nhất thời khiến nàng mất tập trung, dây leo lập tức chui lên từ chân.
Mai Tuế Hàn kéo nàng lòng, một pháp quyết và dây leo va chạm mạnh, kéo nàng nhảy tới cách đó xa.
“Nghĩ gì đấy?”
Tiếng của Mai Tuế Hàn vang lên lưng.
Hai đáp xuống đất, Tần Uyển Uyển khom lưng luồn tay áo , c.h.é.m đứt dây leo phía , tựa lưng với , bình tĩnh mở miệng: “Đang nghĩ cứ cảm thấy đầu tiên gặp công tử.”
“Hửm?” Pháp ấn tay Mai Tuế Hàn bay lượn: “Tiếc là quên mất chuyện đây , nếu chừng gặp nhỉ?”
Vừa dứt lời, bầu trời chấn động mạnh một cái, giống như đang c.h.é.m kết giới.
Kiếm ý quen thuộc xuất hiện, Tần Uyển Uyển ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu.
Mai Tuế Hàn liếc nàng, ý giảm, nhưng vẻ mặt lãnh đạm nhiều: “Giản Hành Chi tới .”
Dứt lời, quang kiếm mạnh mẽ đánh bung kết giới.
Ngay lúc Tần Uyển Uyển bước lên, Mai Tuế Hàn ôm eo nàng, vội vàng nhảy về .
Chỉ một tiếng nổ ầm, quang kiếm bay từ trời xuống, mặt đất giống như cự long xuyên qua, liên tục rạn nứt, bộ ảo cảnh ầm ầm sụp đổ.
Tần Uyển Uyển nhân lúc Mai Tuế Hàn ôm nàng mất trọng lượng, giơ tay vịn cánh tay , một pháp ấn Tịch Sơn lẳng lặng rơi xuống.
Lúc đáp xuống đất, họ phát hiện trở về biệt viện Liễu gia, nàng lập tức thấy tiếng Giản Hành Chi gọi: “Tần Uyển Uyển, qua đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-392-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Mai Tuế Hàn buông tay.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, thấy Giản Hành Chi cầm kiếm cách đó xa, vẻ mặt lãnh đạm điềm tĩnh tựa như dáng vẻ tiên quân cao ngạo lạnh lùng khi ở Tiên giới.
Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy , bước nhanh đến cạnh Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi ngước mắt Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn mỉm nghiêng đầu: “Vừa vặn, sớm một bước.”
Giản Hành Chi lạnh lùng chằm chằm , .
Tần Uyển Uyển khẽ ho một tiếng, lặng lẽ ngăn cách giữa hai , đề phòng Giản Hành Chi đột ngột tay, khoa trương giải thích: “Giản Hành Chi, lúc nãy thấy tình huống nguy hiểm cỡ nào .
May mà Mai công tử tới nhanh, nếu mạng nhỏ của tiêu tùng .”
“Ta thấy.” Giản Hành Chi lạnh nhạt mở miệng, Tần Uyển Uyển ngây .
Mê Truyện Dịch
“Hả?”
“Hắn tới nhanh cũng .” Giọng Giản Hành Chi hờ hững: “Dù và đều như , sẽ luôn đến cứu nàng, nàng cũng chẳng quan tâm là ai.”
Lời khiến thấy gì sai, nhưng cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Mai Tuế Hàn mỉm lên tiếng: “Giản đạo hữu đúng, chỉ cần Uyển Uyển bình an là , ai tay cũng chẳng quan trọng.
Dù …” Mai Tuế Hàn giơ tay chỉ lên trời: “Duyên phận trời định.”
Vừa dứt lời, kiếm Giản Hành Chi tuốt khỏi vỏ, kề ngay cổ Mai Tuế Hàn.
Quạt trong tay Mai Tuế Hàn ngăn chặn kiếm Giản Hành Chi , nhướng mày: “Thế nào, cứu , ngươi còn g.i.ế.c ?”
“Giản đạo quân! Tần cô nương!”
Hai đang giằng co, giọng của Lạc Hành Chu đột nhiên vang lên.
Giản Hành Chi đầu, thấy Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương dẫn Tạ Cô Đường và nhà chạy , hấp tấp xông lên.
Nhìn thấy bầu khí quỷ dị của ba , Liễu Phi Sương hoang mang hỏi: “Các gì đấy?”
“Không gì.”
Giản Hành Chi dứt khoát thu kiếm, xoay : “Tìm chỗ bàn bạc .”
Dứt lời, y đầu sang Liễu Trung, nhắc nhở: “Thứ tối nay là nhắm Đại tiểu thư nhà ông, nhất ông bảo gia chủ chuyện với chúng .”
Liễu Trung do dự chốc lát, kính cẩn : “Mời chư vị đạo quân cùng theo lão nô.”
Nhóm theo Liễu Trung ngoài.
Liễu Phi Sương chạy tới mặt Tần Uyển Uyển, bắt lấy nàng, gấp gáp hỏi: “Cô thương chứ?”