“Có thể.”
Giản Hành Chi phủ nhận, hai chữ đơn giản tựa như cố ý phớt lờ nàng.
Nàng cũng nhiều với y, xong chính sự bèn xoay rời : “Người luyện kiếm , về đây.”
Nàng một cách dứt khoát, hai bước thấy giọng của Giản Hành Chi vang lên từ phía : “Nàng lời nào khác với ?”
Tần Uyển Uyển dừng bước: “Người cái gì?”
“Nàng khó chịu?”
Không đợi Tần Uyển Uyển lên tiếng, Giản Hành Chi trả lời luôn giúp nàng: “Nàng , nàng thông minh như , ai nghĩ gì trong lòng, nàng đều hết.”
“Cho nên?”
Tần Uyển Uyển đầu y: “Ta thông nên lời , dỗ dành ? Giản Hành Chi, học tính tình thiếu gia đó ở thế?!”
Nghe , Giản Hành Chi siết chặt kiếm.
Y Tần Uyển Uyển thật lâu, chỉ hỏi ngược : “Ta tính tình thiếu gia?”
“Người…”
“Ta cùng nàng đến bây giờ, nàng cảm thấy tính tình thiếu gia?”
Giản Hành Chi hỏi xong câu , tựa như cảm thấy thất thố.
Y đầu , chỉ : “Nàng về .”
Nói xong, y nhún mũi chân, lui trong rừng, ẩn trong đó.
Tần Uyển Uyển yên tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc nhịn đuổi theo y rừng, cao giọng hỏi: “Người vì Mai Tuế Hàn đúng ?”
Mê Truyện Dịch
Giản Hành Chi , Tần Uyển Uyển đuổi theo, rút kiếm ngăn kiếm y , quát lớn: “Đừng luyện nữa, chuyện !”
“Tránh .”
Kiếm trong tay Giản Hành Chi xoay tròn, Tần Uyển Uyển thuận thế cầm kiếm c.h.é.m lên.
Kiếm pháp của nàng do một tay y dạy, cả hai vô cùng quen thuộc.
Giản Hành Chi tay với nàng, Tần Uyển Uyển cố ý kẹp chặt hướng kiếm chiêu, lượt ép y: “Người thích Mai Tuế Hàn, cũng giải thích , giữ là vì mục đích khác.
Lúc , đồng ý , giữ là bảo giữ, hôm nay tức giận cái gì?”
“Vậy nàng giữ !”
Rõ ràng Giản Hành Chi tức giận, kiếm khí chấn động, hất Tần Uyển Uyển, chạy thẳng ngoài rừng.
Tần Uyển Uyển đuổi theo y, tiếp tục hỏi: “Không bắt buộc giữ , nhưng rõ với rốt cuộc Mai Tuế Hàn cái gì khác biệt? Từ khi khỏi Hoang Thành, giấu giấu giếm giếm, giả vờ , tưởng ngốc thật ? Cái gì cũng với , thì ? Người để , thẳng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-397-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Người cho , cái gì khác biệt!”
Có cái gì khác biệt?
Giản Hành Chi Tần Uyển Uyển truy hỏi, cảm thấy lòng như giấu ngọn lửa.
Lời của Tần Uyển Uyển như gió, gió thổi lửa cháy phừng phừng, thiêu đốt đến mức y bất chấp tất cả.
Nhân duyên trời định, ý trời sắp đặt.
Bất luận y cố gắng thế nào, dường như phận đều sẽ đẩy nàng về hướng .
“Vì Nam Phong thể giữ, Thúy Lục thể giữ, Tạ Cô Đường thể giữ, Lạc Hành Chu thể giữ, nhưng Mai Tuế Hàn thể? Rốt cuộc khác gì bọn họ…”
“Bởi vì là nam chinh!”
Giản Hành Chi đột ngột đầu, cắm mạnh kiếm lên cây lưng Tần Uyển Uyển, khống chế nàng trong tấc vuông.
Hai gần trong gang tấc.
Tần Uyển Uyển ngơ ngác Giản Hành Chi mất khống chế.
“Nàng là ai?” Dường như Giản Hành Chi cho nàng bí mật lớn nhất cất giấu: “Được, cho nàng , chính là nhiệm vụ hệ thống giao cho .
Hệ thống bảo kết nối nhân duyên trời định cho nàng, đo lường tính toán mà nàng thể thích nhất, cho tương lai định sẵn sẽ phi thăng cùng nàng.”
“Nàng hỏi gì khác biệt?” Giản Hành Chi khựng , y chằm chằm nàng.
Y khiến bản bình tĩnh lý trí, quá để tâm, nhưng bàn tay siết chặt chuôi kiếm tiết lộ cảm xúc của y.
“Từ khi khỏi Hoang Thành, lệch khỏi nhiệm vụ hệ thống.
Từ khi khỏi Hoang Thành, hất cẳng .
hết đến khác, ý trời xuất hiện mặt nàng, thành chuyện giáng từ trời xuống lúc đầu, cứu nàng.
Ta c.h.é.m đứt kết giới, cứu nàng, nàng và hợp tác kẽ hở, ôm nàng nhảy , mà giống như một ngoài.
Ta cảm thấy thể đổi cái gọi là phận chó má !”
“Tần Uyển Uyển, cũng sợ.”
“Sợ… sợ cái gì?” Tần Uyển Uyển sững sờ y.
Y chằm chằm nàng hồi lâu, siết chặt chuôi kiếm, nghiêm túc mở miệng: “Ta hi vọng nàng đủ mạnh, bởi vì sợ nàng sẽ vì một cứu nàng mà thích đó.”
“Ta hi vọng nàng nhiều đối và yêu mến, bởi vì sợ nàng sẽ vì một đối với nàng mà thích đó.”
“Tần Uyển Uyển, cho nàng nếu một ngày nàng thích ai đó…” Y ngập ngừng, thật y cách nào tưởng tượng Tần Uyển Uyển thật lòng thật thích khác, nhưng y vẫn cố gắng cho nàng : “Vậy đó nên là chính nàng thích, chứ phận sắp đặt.