Giản Hành Chi ngây chốc lát, khẽ : “Ngươi cá tính.”
Chưa từng kiếm nào hung hăng như thế với y.
Uyên Ngưng: “…”
***
Lúc Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển chạy như điên, nhóm Thúy Lục và Lạc Hành Chu đang tuyệt vọng đợi ở phòng chứa củi.
Đợi đến sáng hôm , Liễu Phi Nhứ bảo tới dẫn họ .
Hắn vô cùng hứng thú, sáng sớm dẫn bọn họ đến cổng thành đợi Giản Hành Chi.
đợi từ sáng đến trưa đều thấy .
Sắc mặt Liễu Phi Nhứ dần đen.
Đợi qua buổi trưa, dậy, bước tới mặt Thúy Lục và Lạc Hành Chu, khẩy: “Xem trong lòng Giản Hành Chi, các còn chẳng quan trọng bằng Ngọc Linh Lung.”
Lạc Hành Chu và Thúy Lục thấy lời lắc đầu lia lịa, miệng Chú cấm phong bế ngừng phát tiếng “Ư Ư Ư.”
Liễu Phi Nhứ ngưng pháp quyết: “Nếu để ý sống c.h.ế.t của các , bổn tọa nuôi kẻ vô dụng, các c.h.ế.t .”
Vừa dứt lời, pháp quyết của xuất , Lạc Hành Chu nhào lên , sức cọ chân , “ư ư ư” biểu đạt gì đó.
Thị nữ bên cạnh thấy nhíu mày: “Đạo quân, hình như lời ?”
“Hắn luôn nhiều.” Liễu Phi Nhứ lạnh mắt qua.
Thị nữ do dự sang Thúy Lục: “Hình như con chim cũng chuyện .”
“Cô mắng .”
Liễu Phi Nhứ tiếp lý do vì bịt mồm, thị nữ trầm mặc.
Thế nhưng Liễu Phi Nhứ ngẫm nghĩ, vẫn giải Chú cấm cho Thúy Lục và Lạc Hành Chu, hai đồng thời hô to.
“Ngươi cho bọn họ trở về mà!”
Liễu Phi Nhứ ngây , Lạc Hành Chu kích động giải thích: “Liễu đạo quân, chúng quan trọng, là ngươi đề xuất yêu cầu bất khả thi cho Giản đạo quân và sư .
Bọn họ trận dịch chuyển của Bạch Vi mang , hiện giờ ngươi cho họ trận dịch chuyển trở về, họ cũng bản đang ở , thể đảm bảo trở về trong trưa nay?!”
Liễu Phi Nhứ đờ , nhớ tới hôm qua cuối cùng cơ hội triển lộ thực lực thật sự, vì quá xúc động nên cắt đứt bộ phương thức liên lạc, giờ mới nhớ loại hành động hình như thỏa.
Hắn nhíu mày hỏi tiếp: “Các còn cách nào liên lạc bọn chúng ?”
Mọi , tất cả phương thức liên lạc đều Liễu Phi Nhứ cắt đứt, bảo rằng ma đầu chân chính sẽ để bất cứ đường lui nào.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-422-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Mà Liễu Phi Nhứ cũng rõ chuyện , bất mãn: “Làm các chứng minh bọn chúng tới chứ tới? Các dựa tin Giản Hành Chi chắc chắn sẽ trở cứu ?”
“Ta là sư ruột của sư , là con trai của Chưởng môn Thiên Kiếm Tông!” Lạc Hành Chu vội vàng hô to: “Sư sẽ bỏ rơi !”
“Đó là Tạ Cô Đường bỏ rơi, Giản Hành Chi.” Liễu Phi Nhứ nhắc nhở , đó đợi y biện giải, : “Huống hồ ruột thịt còn bỏ , gì sư .”
Dứt lời, Liễu Phi Nhứ sang Thúy Lục: “Cô thì ? Cô và Giản Hành Chi quan hệ gì mà nhất định tới cứu cô?”
“Ta…” Thúy Lục do dự chốc lất, rốt cuộc tìm lý do, ngước đầu lên, trầm giọng : “Ta còn thiếu Giản Hành Chi nhiều tiền.”
Nghe , Liễu Phi Nhứ lập tức gật đầu.
“Vậy chắc chắn sẽ bỏ cô.”
Sư ruột thể bỏ, nhưng mượn tiền trả thì thể.
Mọi thở phào, Liễu Phi Nhứ dậy: “Ta sẽ cho các ba canh giờ.
Trước tối hôm nay, nếu Giản Hành Chi còn xuất hiện, bổn tọa sẽ g.i.ế.c các !”
Liễu Phi Nhứ trói , ném về phòng chứa củi nữa.
Bốn ném phòng, bọn họ hừng hực ý chí chiến đấu.
Bốn , ý nghĩ trong mắt đối diện.
“E là Giản Hành Chi sẽ tới cứu chúng .”
Thúy Lục lia ánh mắt , Liễu Nguyệt Hoa gật đầu: “Chúng tự cứu !”
Làm tự cứu?
Mọi suy nghĩ, Thúy Lục chìa chân , lắc lắc giữa trung.
Mọi hiểu ý, mặc dù hiện tại hạ pháp thuật cấm chế phong ấn nhưng mỗi đều còn dư một chút linh lực.
Mỗi một ít, tập hợp sẽ một pháp quyết!
Thúy Lục chìa chân, ba khác cũng chìa chân, ngón chân bốn chụm , linh lực tập hợp tại ngón chân, rốt cuộc ngưng tụ một chút sức mạnh!
“Trước tiên giải Chú cấm .”
Liễu Nguyệt Hoa hiệu, Thúy Lục gật đầu, ngón tay chú ngữ lưng, lợi dụng linh lực từ đầu ngón chân để giải chú.
Chú cấm giải, bốn lập tức lao nhao cả lên.
“Chúng thể chờ chết.” Liễu Nguyệt Hoa mở miệng: “Hi vọng hết nhóm Giản Hành Chi là , lúc trời tối là cơ hội cuối cùng của chúng .”
“Chúng vẫn tin tưởng nhóm Giản Hành Chi một chút.” Liễu Phi Sương thấy tin nhóm Giản Hành Chi, đầu Thúy Lục: “Không cô thiếu tiền y ?”