"Hả?" Bạch Tuế Ưu giật nảy , lúng túng đơ tại chỗ.
Tần Uyển Uyển thấy tay bèn hỏi: "Huynh định gì?"
"Có..." Bạch Tuế Ưu phất tay nhẹ vài cái: "Có con muỗi."
"Ồ." Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng nhớ : "Chúng thể về tay , dù cũng bắt vài con kiến Hoặc Tâm."
"Cô nương đúng." Bạch Tuế Ưu gật đầu: "Vậy chúng tìm bãi đất trống, dụ kiến Hoặc Tâm tới."
Tần Uyển Uyển đáp lời, kéo Bạch Tuế Ưu về bãi đất trống mặt: "Chỗ ."
Hai chạy băng băng.
Đến bãi đất trống, Tần Uyển Uyển buông tay Bạch Tuế Ưu : "Huynh lấy cỏ Hỏa Linh ."
"Ừ."
Bạch Tuế Ưu gật đầu.
Hắn thở phì phò, lấy một túi hương màu bạc từ trong tay áo , đặt tay.
Bạch Tuế Ưu lén Tần Uyển Uyển một chút.
Nếu là hiểu dược vật thì đều thể đoán đây vốn là cỏ Hỏa Linh gì cả, mà là thuốc mê.
Tần Uyển Uyển bàn tay chẳng hề kiêng kỵ, rõ ràng nàng hiểu thảo dược mấy.
Bạch Tuế Ưu khỏi nở nụ thắng lợi, chờ đợi Tần Uyển Uyển hôn mê.
qua một lúc lâu , Tần Uyển Uyển chuyện gì ngẩng đầu lên: "Sao kì lạ ?"
Mặt Bạch Tuế Ưu cứng đờ: "Cô nương... cảm thấy gì ?"
"Cảm thấy cái gì?"
Tần Uyển Uyển nghi hoặc.
Bạch Tuế Ưu ho khẽ, ngoài mặt giả bộ nghiêm túc: "Người bình thường ngửi cỏ Hỏa Linh đầu đều cảm thấy choáng váng.
Cô nương là ."
"Ừm." Tần Uyển Uyển gật đầu: "Ta ."
Bạch Tuế Ưu gật đầu.
Hai tiếp tục đợi một lát, xung quanh hề động tĩnh.
Tần Uyển Uyển nhíu mày: "Sao còn tới?"
"Có thể là..." Bạch Tuế Ưu nghiến răng: "Dùng đủ lượng, lấy thêm một ít."
"Mau lên." Tần Uyển Uyển hối thúc.
Bạch Tuế Ưu lấy thêm mười cái túi : "Cô ngửi thử xem, mười túi đều là một mùi đúng ? Ta sợ cầm nhầm."
Tần Uyển Uyển cầm mười túi hương từ trong tay , ngửi một lượt, gật đầu: "Đều cùng một mùi."
"Xem lượng còn đủ." Bạch Tuế Ưu lấy ba mươi túi hương: "Cô ngửi thử xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-46-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tần Uyển Uyển gật đầu, ngửi tiếp ba mươi túi hương, ngẩng đầu : "Có thể lượng đủ, còn bao nhiêu lấy hết ."
"Được." Bạch Tuế Ưu hít sâu một : "Đây là cô đấy nhé."
Dứt lời, Bạch Tuế Ưu lấy túi Càn Khôn đổ xuống đất, một núi túi hương nhỏ chất chồng lên .
Hắn chỉ xuống đất: "Có bản lĩnh thì cô ngửi hết ."
"Hương để thu hút kiến Hoặc Tâm..." Tần Uyển Uyển lấy lạ: "Đâu để đầu độc , ngửi nhiều như gì?"
Mặt Bạch Tuế Ưu cứng đờ, Tần Uyển Uyển xếp chân đất: "Đợi lát nữa , thể kiến Hoặc Tâm cần một ít thời gian để phản ứng."
Bạch Tuế Ưu lúng túng gật đầu, bên cạnh Tần Uyển Uyển: "Có thể lắm."
Lúc Tần Uyển Uyển đang đợi đám kiến Hoặc Tâm, Giản Hành Chi khỏi tầm mắt nàng nhắm mắt , bắt đầu dùng thần thức quét từng tấc đất.
Chưa tới một lúc, tìm thấy hang động Kiến vương.
Giản Hành Chi xoay đầu chạy về hướng hang động, nhanh đến miệng hang.
Hắn ở miệng hang suy nghĩ thể để Tần Vãn và Kiến vương giao chiến, đó còn nàng lấy râu Kiến vương.
Đầu tiên bắt buộc dẫn dụ Kiến vương tới mặt Tần Vãn, đó cho Tần Vãn một lý do giao chiến với Kiến vương...
mà Tần Vãn sợ như thế, nàng đánh với Kiến vương ?
"Chủ nhân, ngài cần lo lắng." 666 khuyến khích : "Ngài chỉ cần dẫn Kiến vương tới mặt nữ chính, yếu đuối cầu cứu cô .
Lấy tình cảm của nữ chính với ngài, cô thể bỏ mặc ngài .
"Thật ?" Giản Hành Chi nhíu mày: "Ta tin lắm."
"Ngài tin tưởng kịch bản nha!" 666 siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ: "Cho dù đại nữ chủ sợ cũng sẽ vứt bỏ kẻ yếu!"
Giản Hành Chi: "..."
Hắn khó mà tin nổi.
cho dù thế nào thì hiện tại cũng còn lựa chọn nào khác, đầu tiên mang Kiến vương còn sống nhăn răng tới cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi nghĩ nhiều, hỏi thẳng: "Làm đưa nó tới?"
"Kiến vương ghét văn hóa hơn nó." 666 hết sức tự tin: "Ngài vài bài thơ là thể chọc giận nó."
Mê Truyện Dịch
Giản Hành Chi trầm mặc, 666 lấy lạ: "Chủ nhân?"
"Trước giường..." Giản Hành Chi hết sức vơ vét mấy đoạn thơ mà từng : "Minh nguyệt quang, nghi tự địa thượng sương..." (ghi chép 1)
"Cạp cạp cạp, khúc hạng hướng thiên ca..." (ghi chép 2)
Giản Hành Chi lúng túng cửa hang thơ.
Kiến vương trong hang động xỉa răng.
Nghe thấy tiếng bên ngoài, nó xoay đầu nhạt, bảo với tiểu của : "Cái tên còn chả văn hóa bằng .
Ta còn Mặt trời khuất bóng rặng núi kìa kìa."
Giản Hành Chi hết những bài thơ mà từng học ở thế gian, hang động Kiến vương vẫn chẳng hề động tĩnh.