Nghe thể, tuyển thủ dự thi bắt đầu trổ hết tài năng, dỗ khuyên.
Lạc Hành Chu vây quanh cô gái bán hoa xin .
Liễu Phi Sương biến pháp thuật cho thiếu niên bán hoa.
Tôn giả Diệu Ngôn rút một đóa hoa trong giỏ cài lên đầu thiếu nữ, dịu dàng : “Mỹ nhân nhất đời đang ở mặt ?”
…
Mỗi tuyển thủ dự thi đều hành động, chỉ Giản Hành Chi ôm kiếm yên.
Tần Uyển Uyển căng thẳng siết chặt nắm tay: “Tiêu , tiêu , y mà mở miệng là âm điểm.”
Mà lúc Giản Hành Chi đắn đo.
Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng cũng là nữ giới, quan trọng nhất là Tần Uyển Uyển còn đang bên ngoài xem.
Ba mươi điểm quan trọng ?
Quan trọng, nhưng Tần Uyển Uyển đang ở bên ngoài.
“Ngại quá.” Giản Hành Chi suy nghĩ, rốt cuộc đưa quyết định: “Vị hôn thê của chỉ thể là một .
Đề , bỏ cuộc!”
Nghe thế, thiếu nữ bán hoa cứng đờ tại chỗ.
Giản Hành Chi đầu bỏ , cùng lúc y khỏi tiểu gian, cô gái bán hoa phía y tan thành tro bụi.
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi ôm kiếm rời trong Thủy kính, cảm thấy tim đập nhanh.
Nam Phong xoay đầu qua Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Chủ nhân, Giản đạo quân thật thông minh.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển thất thần, Thúy Lục cũng gật đầu theo: “Y mất ba mươi điểm, nhưng thắng .”
“Đối nhân xử thế…” Tạ Cô Đường lĩnh ngộ gật đầu: “Thật đúng là khôn khéo.”
“Mọi đừng đây xem diễn nữa!” Tần Uyển Uyển bọn họ chọc , chán nản: “Mau nghĩ cách , y sai một câu nữa là loại thẳng luôn đấy!”
“Có thể gì ?”
Thúy Lục bất lực, đầu Thủy kính: “Phó thác cho trời .”
Trong Thủy kính, Giản Hành Chi tiếp tục rời khỏi gian cô gái bán hoa, thấy lục tục .
Đề khó, coi như tặng điểm, gương mặt mỗi đều vui hớn hở.
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương vui vẻ tới: “Ngài ?”
“Bỏ cuộc.”
Giản Hành Chi bình tĩnh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-464-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Lời , đều sang.
“Bỏ cuộc?” Lạc Hành Chu hoang mang: “Sao ngài bỏ cuộc?”
“Ta thể dỗ dành khác mặt Uyển Uyển.”
Giản Hành Chi đáp hết sức chí lý, Lạc Hành Chu bật : “Haiz, chuyện to tát , đó đều là ảo ảnh, dỗ dành cũng …”
“Chàng dỗ dành thế nào?”
Liễu Phi Sương phắt đầu .
Nhận điều gì, sắc mặt Lạc Hành Chu cứng đờ tại chỗ.
Tu sĩ đạo lữ tại đó đồng loạt rùng , ánh mắt về phía Giản Hành Chi mang theo sự sùng bái.
Chỉ Tôn giả Diệu Ngôn độc hề áp lực, ung dung : “Ba mươi điểm mất .
Giản đạo quân, sai một đề nữa, tiểu đội các sẽ còn cơ hội.”
“Vậy thì ?”
Giản Hành Chi liếc mắt , cứng miệng : “Sáu mươi điểm là đạt, nhiều thêm cũng lãng phí.
Chỉ ba mươi điểm, bổn tọa nhường ngươi thì ?”
Nói xong, Giản Hành Chi dời mắt, vung tay lên, thúc giục Lạc Bất Phàm: “Đề tiếp theo!”
Mọi thấy “Đề tiếp theo” , tâm trạng vội vàng dời khỏi Giản Hành Chi, giọng Lạc Bất Phàm truyền từ trời xuống: “Đề thứ hai, độ khó tăng lên, cần lấy thiện cảm của nhân vật mấu chốt.
Mời đến tiệm tơ lụa Vương gia ở phố Tây, đường sẽ gặp một nhân vật mấu chốt, cần tìm , lấy thiện cảm của đó, cũng lấy đề bài tiếp theo.
Thiện cảm của nhân vật mấu chốt cao bao nhiêu, điểm của cao bấy nhiêu.
Điểm tuyệt đối của đề bài là ba mươi điểm, các vị lên !”
Vừa dứt lời, tất cả đều xông về phía phố Tây đằng .
Giản Hành Chi chậm chạp đằng bọn họ, thấy chạy tới phố Tây, sử dụng thần thức tìm kiếm cần giúp đỡ con phố tấp nập.
Phố Tây ồn ào đông đúc, qua kẻ , Giản Hành Chi cứ mãi, chợt thấy một ông lão quét rác.
Ông mặc y phục chắp vá, tóc hoa râm, cầm một cây chổi khó nhọc quét rác, trông vẻ là thảm nhất con đường !
Giản Hành Chi liếc qua dời mắt, tiếp tục về phía .
Tần Uyển Uyển thấy cảnh tượng , sắp phát nổ đến nơi, chỉ tức thể xông nhắc nhở Giản Hành Chi: “Là ông ! Chắc chắn là ông ! Ông thảm như , là cần giúp đỡ, chắc chắn là ông !”
Tần Uyển Uyển nghĩ như thế, tu sĩ thông minh cũng nghĩ như thế.
Tôn giả Diệu Ngôn bước đến , kính cẩn lển tiếng: “Lão bá, thấy thể ông khỏe, chi bằng để quét giúp ông.”
Ông lão thế thì ngẩng đầu lên, cầm cây chổi, cảm kích : “Đa tạ, hôm nay đau thắt lưng, thể phiền giúp quét con đường ?”
Mê Truyện Dịch
Nghe ông lão đề xuất yêu cầu, tất cả đều xoay đầu qua.