Những tu sĩ khác thấy , lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng mái nhà.
“Sao họ đuổi g.i.ế.c ông?!”
Giản Hành Chi hiểu, ông lão cũng hiểu, chỉ lóc thảm thiết lưng Giản Hành Chi: “Ta , bọn họ đột nhiên chạy , lấy cây chổi của , giúp quét rác.
Ta cần, bọn họ chịu… còn tắm cho , mua y phục, đ.ấ.m lưng cho … Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ .
Ta lớn tuổi , chạy nổi!”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi đuổi g.i.ế.c phía , lạnh giọng : “Ta sẽ bỏ ông lão như ông.”
“Thiếu hiệp!!!”
Ông lão cảm động đến rơi nước mắt.
Cũng chính lúc đó, dường như ông lão đột ngột bừng tỉnh, giao nhiệm vụ cho Giản Hành Chi giống như NPC: “Thiếu hiệp, cho một bí mật.
Buổi tối hôm qua một thần tiên, ông cho hôm nay tiệm tơ lụa Vương gia sẽ tranh chấp.
Triệu tú tài và thê tử của ông cãi vã, ông đến tiệm tơ lụa Vương gia mua một xấp vải về lấy lòng thê tử, giá cả rẻ.
Ông chủ Vương cam kết với ông rằng phụ nữ thấy cái đều sẽ vui, kết quả chẳng những thê tử thấy cuộn vải vui, còn trách ông xài tiền lung tung, hai vì thế tranh cãi.
Triệu tú tài trở tiệm tơ lụa Vương gia, yêu cầu trả bộ tiền, nhưng cuộn vải vô tình dính chút bùn đường , ông chủ Vương kiên quyết nhận hàng.”
Giản Hành Chi , kinh ngạc đầu ông lão.
Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, thể lấy phần thưởng lớn! Hôm nay, cứu lão hủ, lão hủ gì báo đáp, chỉ thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”
“Thì …” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”
“Hả?”
Ông lão hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, đầu hô to với tu sĩ đuổi theo lưng: “Được , đề bài !”
Nghe thế, đều , Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-466-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Mọi đưa mắt .
Một lát , đám hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.
Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì chuyện cho bọn họ ?”
“Không cho bọn họ , bọn họ chịu ?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được , đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ , quét cái gì mà quét?”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay rời , cũng ngay lúc đó chỉ khác hiện lên đầu mỗi
Chỉ đầu Giản Hành Chi hiện lên con : Ba mươi.
“Vận cứt chó.” Thúy Lục nhịn cảm khái, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ còn vận cứt chó như .”
“Không hổ là đàn ông từng Long Ngạo Thiên…” Tần Uyển Uyển chầm chậm vỗ tay, ngỡ ngàng khen: “Quá dữ.”
“Ta mà.” Tạ Cô Đường ôm Nam Phong, Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Tiền bối chắc chắn cách!”
Dứt lời, Giản Hành Chi trong Thủy kính bước tới tiệm tơ lụa Vương gia.
Lúc , tiệm tơ lụa Vương gia kín , nhưng rõ ràng tu sĩ ít hơn một chút, những tu sĩ chắc chắn thể đạt 60 điểm loại bỏ khỏi bí cảnh lúc nãy.
Giản Hành Chi bước đại sảnh, thấy một thư sinh trông ốm yếu đối diện một ông chủ giàu sang bức , mặt mày dữ tợn, nét mặt vô cùng tức giận: “Ông mua xấp vải về, chắc chắn nương tử sẽ thích.
Nếu bà thích, ông thể lấy .
Bây giờ nương tử những thích, còn ầm ĩ lên với .
Ông bồi thường tiền thì thôi, ít nhất trả tiền vải cho !”
“Triệu tú tài, bán hàng quan trọng chuyện cát lợi, đồ ông chọn, tiền ông đưa, lấy đồ khỏi cửa hàng , đây chính là đồ của ông, nào ai ăn bánh bao bụng bánh ăn ngon, đòi trả tiền chứ?” ông chủ Vương chuyện từ tốn nhưng hùng hổ dọa , giơ tay vỗ chấm bẩn cuộn vải: “Huống chi Vương mỗ chịu nhận hàng, tham chút tiền lẻ , nhưng ông trả hàng thì ít nhất trả về nguyên dạng.
Vải thấm sáp dầu , ông bảo bán thế nào?”
“Ông… ông bậy!” Triệu tú tài giơ tay chỉ hướng vểt bẩn: “Lúc ôm cuộn vải về vẫn luôn trông chừng cẩn thận, rõ ràng vết bẩn đó .”
Mê Truyện Dịch
“Có đó, ông còn mua?” ông chủ Vương khẩy: “Rõ ràng là ông xạo!”