Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ - Chương 467: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Cập nhật lúc: 2025-09-06 03:59:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cửa tiệm ông lớn, xem thường khác, đồ lừa đảo!”

“Ông hư đồ còn trả hàng, tiểu nhân!”

Hai bên một hồi thì mắng , Lạc Hành Chu vội vàng bước lên ngăn bọn họ: “Hai đừng cãi nữa, chẳng là xấp vải thôi ? Tiền để trả…” Dứt lời, Lạc Hành Chu lấy linh thạch trong túi , đặt tay Triệu tú tài, dịu giọng : “Triệu , trả tiền giúp ông .”

Nói xong, bừng tỉnh, ào ào móc tiền , bắt đầu tranh giành trả tiền: “Để ! Tiền trả!”

Triệu tú tài , ông Lạc Hành Chu kéo, mặt đỏ lên.

Thật lâu , ông đột nhiên hất tay Lạc Hành Chu, kích động : “Các tưởng là tiểu nhân ham tiền tài ?! Rõ ràng tiền là ông nên trả, ông trả, các trả, chỉ để giải quyết cho qua.

Các cho rằng là tiểu nhân tống tiền ?!”

Nghe mắng thế, tại đó đều ngây ngốc.

Bên ngoài Thủy kính, Thúy Lục cũng bất ngờ.

“Người lấy tiền…” Thúy Lục sang Tần Uyển Uyển: “Vậy đây?”

“Đề bốn mươi điểm…” Tần Uyển Uyển khung cảnh, phân tích: “Không thể nào quá đơn giản.

Yêu cầu của ông là Triệu tú tài và ông chủ Vương bắt tay giảng hòa, hòa hợp với thê tử như lúc ban đầu.

Nói cách khác, giải quyết vấn đề chỉ giải quyết một chuyện cửa tiệm và tú tài, vấn đề suy nghĩ sâu hơn, hướng gốc rễ mà giải quyết.”

“Gốc rễ?”

Nam Phong hiểu.

Tần Uyển Uyển khung cảnh, suy nghĩ : “Sở dĩ Triệu tú tài mua vải là vì yêu thương phu nhân, mà trả cuộn vải cũng là vì tranh chấp với phu nhân.

Ông lão quét rác lúc nãy phu nhân ông trách ông tiêu tiền, thể thấy chừng phu nhân thích cuộn vải, mà là vì gia cảnh Triệu gia bần hàn, phu nhân sợ tốn tiền.

Còn Triệu tú tài chuyện, mở miệng ngậm miệng đều ông chủ Vương giữ lời.

Ông chủ Vương là thương gia, tỷ xem tính tình ông cường thế như , thể chấp nhận Triệu tú tài chỉ trích? Lại thấy cuộn vải tổn hại, Triệu tú tài còn tiền, sợ là lúc ông chủ Vương đang nổi nóng, chắc chắn phân đúng sai với Triệu tú tài.

, hai mới lâm cục diện bế tắc.”

“Cho nên điểm quan trọng thật sự trong đề bài là ở chỗ phu nhân.”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-467-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]

Tạ Cô Đường suy nghĩ, Tần Uyển Uyển gật đầu.

“Ta đoán bốn mươi điểm hẳn là đánh giá khả năng suy luận việc của tuyển thủ, bước đầu tiên giải quyết vấn đề là rõ nhu cầu của mỗi .

Thứ Triệu tú tài thật sự hòa với phu nhân, mà cái ông chủ Vương là danh dự của cửa tiệm.”

“Tiếp theo là thăm dò tính cách của mỗi , dựa tính cách của họ mà chuyện, tránh kích động họ.”

“Sau đó hiểu rõ rốt cuộc phu nhân là thế nào, vì chịu nhận cuộn vải.”

“Cuối cùng bắt đầu từ nguyên nhân phu nhân chịu nhận cuộn vải, khiến bà chấp nhận.

Phu nhân chấp nhận cuộn vải chứng tỏ quan hệ phu thê hòa hợp, Triệu tú tài vui vẻ, mang cuộn vải , vấn đề của ông chủ Vương cũng giải quyết.”

“Đề tổng cộng bốn mươi điểm, theo đó mà chia, một giai đoạn là mười điểm.” Tần Uyển Uyển căng thẳng: “Đề bài phức tạp như , Giản Hành Chi ?”

“Giản Hành Chi …” Thúy Lục khung cảnh, đau lòng tức giận: “ tên Tôn giả Diệu Ngôn thì !”

Dứt lời, thấy trong Thủy kính, khi tất cả Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy mất mặt, tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ .”

“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương , tức giận quát: “ chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái mới quan trọng!”

“Vậy…”

Giọng một thiếu niên vang lên trong đám , tất cả sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu phu nhân ở nhà thích, phu nhân thích?”

Dứt lời, thấy đầu Tôn giả Diệu Ngôn hiện lên “Mười” từ Thủy kính.

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục , lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.

“Bà thích.”

Nhắc đến chuyện , Triệu tú tài khó chịu: “Bảo màu sắc hoa văn già nua, đắt , mắng sách đến ngốc , mua thứ vô dụng tặng bà .”

“Phu nhân thế đúng là .” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù đây cũng là tấm lòng của Triệu , chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ cho bà .”

.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống sung sướng.

Ta giúp thư ít tiền, vốn mua một cuộn vải may y phục cho Hương nương, ngờ bà nổi trận lôi đình, bảo lo sách mà chuyện vô dụng, tiêu tiền cần thiết.

Loading...