“Nàng thể rời bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại nàng thể đối với như ? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, thích lắm.”
“Ta ? Ngày nàng Quỷ Thành, nhảy điệu ? Nàng đến ngẩn ngơ cơ mà.”
“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham tới quá đột ngột, tuy nhiên và bắt đầu dung hợp.
Ta hết tất cả tình cảm của , đố kị, ghen tuông, thích, vui, hiểu, đều hiểu.
Tình cảm của và đối với nàng đều giống , nàng ghét ?”
Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển.
Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh n.g.ự.c nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản .
Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống.
Tà Thần hóa thành hình xuất hiện mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu .
“Các cứ luôn yêu thương con , thích vẻ đạo mạo, nhưng nàng chờ đám đó bao lâu tuyết sơn ?”
Khí đen từ tay Tà Thần ùn ùn lan khắp Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thể chống , nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.
Tà Thần chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng lúc mẫu c.h.ế.t ở Ninh gia, Hoa Dung phản bội, Quỷ Thành khinh bỉ, tỷ tỷ c.h.ế.t mặt , Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, g.i.ế.c bọn chúng cỡ nào ?”
“Ngươi g.i.ế.c .”
Tần Uyển Uyển phun m.á.u tươi, nhắc nhở .
Tà Thần khẽ : “Như là đủ ?”
Hắn giơ tay bóp cổ Tần Uyển Uyển, nàng siết chặt kiếm.
Khí đen tuôn cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng hề ảnh hưởng chút nào.
Tà Thần ngước nàng: “Năm đó, thể nuốt chửng Lận Ngôn Chi, hôm nay cũng thể nuốt chửng nàng như .
Nàng còn gắng gượng cái gì?”
“Ta…”
Mê Truyện Dịch
Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn dừng hành động đang , dồn hết tất cả sức mạnh kiếm.
Nàng chống cự, loáng thoáng thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở , bọn họ sắp giáng xuống ! Năm! Bốn! Ba!”
“Ta đang đợi…”
“Đợi cái gì?”
Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.
“Giản Hành Chi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-499-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển cái tên, 38 thành đếm ngược.
“Một!”
Tiếng đếm dứt, một luồng quang kiếm vàng kim phá mở chân trời, bay từ xuống!
Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, lập tức cảm nhận sức mạnh vượt xa tiểu thế giới nên , đồng loạt sức mạnh ép quỳ, ngẩng đầu quang kiếm.
“Thần giáng…”
Lạc Hành Chu bầu trời, khẽ thì thào.
Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo đầu bộ tu sĩ.
Kế tiếp, vô kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đ.â.m xuyên kẻ ma chủng ký sinh hấp thụ.
***
Kiếm nhập , ánh sáng xanh bừng lên, cơ thể những ánh sáng xanh chiếu trong suốt, thể thấy rõ ma chủng trong cơ thể bọn họ từ từ bung nở, đó vỡ tan.
Nháy mắt ma chủng Tu chân giới quét dọn sạch sẽ, Tà Thần trợn mắt, mặc kệ Tần Uyển Uyển, đầu định bay lên trời.
Thế nhưng ngay lúc xoay , quang kiếm trong tay Tần Uyển Uyển bừng sáng, đột ngột đ.â.m cơ thể , động tác Tà Thần ngưng trệ.
Quầng sáng vàng kim ầm một tiếng, phóng xuống Tà Thần!
“Nàng…” Tà Thần từ từ vỡ vụn sự gột rửa của ánh sáng vàng trong cơ thể, chấn kinh Tần Uyển Uyển cầm kiếm mặt : “Vậy mà nàng…”
“Nếu như năm đó taỉở tuyết sơn…”jTần Uyển Uyểnịbiết muốnùhỏi gì, nhưngánàng trả)lời vấn đề{ quan trọng,ịngược ngướcỗmắt :â“Ta sẽ quayḽlại đổi ngươi.”ỉ
Tà Thần ngâyũngười.
Khoảnh khắcἶđó, thời gianổhóa đá trênỗtuyết sơn, ngàyớngày chờ đợiỉđồng bạn trởẹlại tái hiệnủtrước mắt .
HắnÍbật : “Nàngɩtưởng các ngườiỉcó thể giếtĩta?”
“Hôm nayèta biến mất,ìchỉ cần sauĩnày nhân gianỉcó ác, tấtjsẽ .”ĺ
“ đồng dạng…”,Giản Hành Chiứđột ngột xuấtệhiện lưngủhắn, đ.â.m mộtЇnhát xuyên .ļÁnh mắt yỹxuyên qua vaiἶhắn, TầnõUyển Uyển đốiḷdiện, nở nụìcười: “Chỉ cầnÍnhân gian cóủthiện, tất sẽïcó chúng .”ḷ
Ánh sáng từìhai thanh kiếmúbừng sáng, TàľThần đau đớnểla hét: “Nhưngîkhông tới! Nàngốkhông tới! Khôngịai trong cácἴngười tới cả!”ị
Cơ thể hắnọvỡ vụn, hóaḻthành khói đeníbay lên, nhưngớánh sáng trắng‹bốn phía lạiậbao bọc lấyãtất cả, tinhâlọc, cuối cùngỡhóa thành làn¸gió mát, trôiõgiạt tứ phương.
ĐợiïTà Thần ởígiữa hai ngườiứhoàn biếnîmất, nàng vàêy trênựkhông trung, ốngìtay áo mộtÍtrắng một lamĩtung bay, cảỗhai yên lặngởnhìn tựaụnhư tái ngộİsau nghìn vạn}năm.
Khắp TầnỉUyển Uyển đềuũlà thương tích,ưnàng mỉm ,įnhắc nhở GiảnẻHành Chi: “Chuyệnìcòn xongệđâu.”
Giản HànhìChi gật đầu,ìgiơ tay ấnẳlên trán TầnfUyển Uyển.
Mộtửluồng linh lựcĺchảy dọc toànạthân nàng, vếtộthương ngườiấnàng biến mất.õGiản Hành Chiáquay đầu nhìnЇbốn phía, ngầmẩhiểu căn dặn:ĩ“Như cũ.”