Nàng ngây chốc lát, đột nhiên cảm thấy đêm dài dằng dặc.
Nàng dự định nhắm mắt , đột nhiên thấy tiếng Giản Hành Chi vang lên bên tai: “Uyển Uyển? Uyển Uyển?”
“Giản Hành Chi?”
Tần Uyển Uyển dậy, vui vẻ.
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Là truyền âm.”
Mê Truyện Dịch
“À.” Tần Uyển Uyển cảm thấy mất mát, nhưng nàng che giấu , chỉ hỏi: “Người về đạo trường ?”
“Rồi.” Giản Hành Chi giường, tay cầm trâm cài mà y lấy của Tần Uyển Uyển, hỏi tình hình bên nàng: “Nàng , cơ thể và hồn phách dung hợp ?”
“Dung hợp .”
Tần Uyển Uyển thở dài: “Mẫu tu luyện đàng hoàng.”
“Vậy chẳng chuyện ?”
Giản Hành Chi hào hứng: “Có mẫu nàng định truyền bí thuật Tịch Sơn gì đó cho nàng ? Ta cơ hội mở rộng tầm mắt ?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Không vì ngay lúc , Tần Uyển Uyển đột nhiên phát hiện Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường bằng hữu là nguyên nhân.
Sự trầm mặc của Tần Uyển Uyển khiến Giản Hành Chi nhận lời hồi đáp của lắm, y khẽ ho một tiếng, vội : “À ừm… Khi nào mới thể gặp nàng?”
“Không nữa.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hình như bây giờ mẫu vui, bà trở thấy cơ thể là tức giận.”
“Cơ… cơ thể nàng ?”
Giản Hành Chi thấy lời , nhớ tới tình huống khi trở Tiên giới, chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn gãy xương, mặt còn dấu chân, may mà đ.â.m .”
Giản Hành Chi: “…”
Hết sức chột .
“Vậy…” dù cho chột , Giản Hành Chi cũng căng da mặt tiếp: “Vậy nàng còn đau ?”
“Đau.”
Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng vui vẻ: “May mà học Xuân Sinh, đúng là đồ .”
“Vậy bây giờ nàng đỡ hơn ?”
“Đỡ .” Tần Uyển Uyển tựa giường, thờ ơ đáp.
Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa quyết định: “Hay là ngày mai đến thăm nàng?”
“Không !”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian , đừng xuất hiện mặt phụ mẫu , đợi qua cơn sóng hẳn tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-506-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
“Ừ…”
Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát , y nhớ tới chuyện gì đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa đến tìm nàng, tới lúc đó nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”
“Ngạc nhiên…”
Tần Uyển Uyển thấy cái từ run sợ: “Hay là thôi ?”
“Cần chứ!”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm , dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ?”
“Đến lúc đó nàng sẽ .”
Giản Hành Chi vui vẻ , ngẫm nghĩ với Tần Uyển Uyển: “Nàng ngủ , còn cải tạo Nam Phong.”
Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc.
Lòng Tần Uyển Uyển mất mát nhưng Giản Hành Chi cho nàng, nàng cũng tiện hỏi nhiều.
Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển Thượng Tuế bắt học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.
Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa.
Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng mỗi ngày nghĩ chuyện , tập trung tu luyện!”
Được , tập trung tu luyện.
Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.
Mà lúc , Tiên giới cũng bắt đầu đủ loại tin đồn.
Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhiều thấy, bắt đầu lan truyền chuyện xảy hôm đó.
Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân tay, Tịch Sơn nữ quân hề sức phản kháng.
Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giế.t c.h.ế.t nàng, trời bỗng giáng kinh lôi.
Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự hạ giới.
Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.
Mà từng gặp bốn tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhiều, thông minh tổng hợp suy nghĩ, đột nhiên đưa một kết luận ——
Tịch Sơn lúc lẽ vô cùng suy yếu.
Sơn chủ thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển chừng chỉ cái tiếng.
Lời đồn lan , trong Tiên giới tức khắc ch** n**c miếng với Tịch Sơn.
Tịch Sơn thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng quá hời ?
lời đồn dù cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám dám tự tiện xâm phạm.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ một cách ——