Một hạt giống hoa hồng chui từ đất sân viện lên, rơi tay nàng.
Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn , dùng một hồn một phách cất chứa.
Nàng chạm những ký ức , ngược đưa ký ức và một hồn một phách hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.
Cứ thế xuân qua thu đến, trôi qua bao nhiêu năm.
Rốt cuộc một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang.
Lúc chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu một hạt giống hoa hồng, im lặng lên tiếng.
“Lận Ngôn Chi?”
Thượng Tuế khó tin.
Lận Ngôn Chi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm : “Đã lâu gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”
Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc sang Giản Hành Chi.
Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm : “Cậu xem như là của nhỉ?”
Giản Hành Chi ngây , đó khẽ ho một tiếng: “Tùy .”
Lận Ngôn Chi về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho hạt giống ?”
“Vậy ngài nuôi dưỡng cô thật đấy.”
Tần Uyển Uyển mỉm .
Lận Ngôn Chi cũng : “Đương nhiên .”
Dứt lời, y rủ mắt hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta thấy nàng nở rộ một nữa.”
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là biệt ly.
Lần , y nghĩ gì khác, chỉ gặp nàng, cho nàng một tiếng: “Tố cô nương, tên là Lận Ngôn Chi.”
Sau khi Lận Ngôn Chi thức tỉnh thì trở thành đại tướng trồng hoa.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên một ngày phát hiện linh lực vận hành đúng.
Chuyện Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem.
Thôi xong, thai !
Buổi tối tin thai, Giản Hành Chi vui sợ, cả đêm mất ngủ.
Y suy nghĩ hết một lượt cuộc sống của đứa bé kể từ bây giờ cho đến tương lai một nghìn năm , tương lai đứa bé mua mấy căn nhà? Phải học cái gì? Nếu y tự dạy con trẻ luyện kiếm thì nỡ đánh nó đây? Dạo Thái Hằng cũng học dịu dàng, e là sẽ đánh, nên tìm ai sư phụ đứa bé? Còn nữa, đứa nhỏ nuôi thế nào, nhất là nếu bọn họ ngoài du lịch, mang theo đứa nhỏ luôn ? Vậy chẳng y và Uyển Uyển chẳng chút thời gian cá nhân ư?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.
Ngày hôm , Giản Hành Chi sang đạo trường của Tạ Cô Đường, cầm kiếm mỉm bước tới.
“Lão Tạ, đến đây, đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-514-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Ta và bàn bạc chuyện .”
“Hửm?”
“Cậu hứng thú nuôi con nít ?”
***
Lần đầu tiên Tần Vãn gặp Giản Chi Diễn là mùa hè năm mười sáu tuổi.
Hôm đó, nàng giúp Quân Thù giành lấy linh thảo mà , c.h.é.m g.i.ế.c trở về Vấn Tâm Tông, đúng lúc thấy Quân Thù và Tô Nguyệt Ly đang ngắm hoa trong vườn.
Người nàng còn mang thương tích, thấy Quân Thù cầm một đóa hoa ngọc lan cài lên tóc Tô Nguyệt Ly, nàng nhịn liền tức giận tranh chấp.
Sau khi cãi , nàng tức tối một hạ sơn đến kỹ nam quán, đập linh thạch, bảo ông chủ gọi tất cả thanh quan lên.
Mấy chục mỹ nhân nối đuôi bước , đồng loạt quỳ gối mặt nàng.
Nàng uống rượu giải sầu, chỉ bảo: “Ngẩng đầu lên.”
Cả đám kỹ nam ngẩng đầu.
Nàng lướt qua, ánh mắt dừng Giản Chi Diễn.
Nàng ngờ một kỹ nam quán bình thường tuyệt sắc như , thế nhưng lòng nàng chỉ Quân Thù, ánh mắt chỉ thoáng chững đầu , gọi Giản Chi Diễn: “Chọn y .”
Dường như Giản Chi Diễn lấy lạ đối với chuyện nàng giữ y , tất cả lui xuống, y bình tĩnh quỳ đất.
Tần Vãn lên tiếng mà chỉ uống rượu, uống hết chung đến chung khác.
Mê Truyện Dịch
Rượu của phàm chuốc say tu sĩ, nàng uống như uống nước lã, lát ngược bình tĩnh hơn.
Đợi tỉnh táo, nàng mới cảm thấy hoang đường.
Mình là Đại sư tỷ Vấn Tâm Tông, hôn thê của Thiếu chủ Nhạc Thành, tới đây còn thể thống gì?
Nàng ném hai viên linh thạch, dậy định .
Giản Chi Diễn thấy nàng dậy, vội vã lên tiếng: “Tiên quân ư?”
“Ta còn cần ngươi đồng ý ?”
Tần Vãn lạnh nhạt liếc y.
Giản Chi Diễn gấp gáp dậy, bắt lấy vạt áo nàng, đôi mắt nàng đầy ắp khẩn cầu: “Là do nô chỗ nào ư?”
“Không gì .” Tần Vãn thấy y hoảng hốt, ngược thấp giọng, dịu dàng đáp: “Ta việc, .”
“Tiên quân…” Giản Chi Diễn thấy nàng dịu giọng nhỏ nhẹ, to gan : “Tiên quân thể mua nô tài ?”
“Mua ngươi?” Tần Vãn nhướng mày: “Ngươi và đầu gặp , vì mua ngươi?”
Giản Chi Diễn thấy lời chợt sững sờ, tuyệt vọng hiện lên trong mắt, nhưng y vẫn buông vạt áo của Tần Vãn , hề nhiều lời, chỉ cung kính khấu đầu: “Tiên quân thong thả.”