“Thế .” Thái Hằng gật đầu, đó Thượng Tuế, vẻ mặt dịu dàng: “tỷ tỷ suy nghĩ thật chu đáo.”
“Đương nhiên.” Thượng Tuế kiêu ngạo: “Dù gì cũng là Tịch Sơn nữ quân, chút thông minh chứ.
Sau , bảo kê ngươi, đảm bảo ngươi hoành hành Tiên giới.”
“Tỷ tỷ đúng là nghĩ hết thảy vì .” Vẻ mặt Thái Hằng cảm kích sùng bái, sáp tới gần, kề mặt mặt Thượng Tuế, ai oán : “ tỷ tỷ đừng bất chợt rời khỏi như thế, còn tưởng tỷ tỷ cần nữa.”
“Sao… cần…” Thượng Tuế cảm nhận thở của y.
Thấy y gần trong gang tấc giống như thể hôn lên mặt nàng bất cứ lúc nào, nàng nuốt nước bọt, đỏ mặt, lắp ba lắp bắp.
Thái Hằng nắm lấy tay nàng, tiếp: “Ta chỉ là một tiểu tiên canh giữ Nam Thiên Môn, mắt, chắc chắn sẽ nhiều tìm trả thù.
Ta đánh bọn họ, rời khỏi , sợ bọn họ đánh chết.”
“Bọn họ dám?!” Thượng Tuế tức giận, nắm ngược tay Thái Hằng, hứa hẹn: “Ngươi đừng sợ.
Về , cũng dẫn theo ngươi, tuyệt đối để ngươi rơi hiểm cảnh!”
Nghe thế, Thái Hằng bật , giọng dịu dàng mang theo chút ngọt ngào: “Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật .”
Thượng Tuế giải thích cho Thái Hằng nguyên nhân gấp gáp rời .
Thái Hằng tỏ vẻ hiểu chuyện, nhưng nàng từ mà biệt như thế tạo thành tổn thương lớn với y, y lo lo mất, y thấp thỏm bất an.
Thượng Tuế kiểm điểm sâu sắc đối với hành vi của bản .
Cuối cùng nàng chịu hết nổi, chủ động hôn y mới đóng cái miệng cứ mãi oán trách của Thái Hằng.
Hai hôn tới hôn lui đến nửa đêm, Thượng Tuế nhớ đến cuộc so tài ngày mai, suy xét ảnh hưởng, rốt cuộc quyết định rời .
Đợi nhảy cửa sổ, nàng hết bàng hoàng xoa bờ môi sưng, khỏi than thở tiểu thần tiên trẻ tuổi kiểu dính dữ dội, tình tỷ thật dễ dàng.
Đợi nàng nhảy , Thái Hằng chống đầu tựa giường, cảm nhận dư vị lúc nãy, hứng thú một tiếng ngả xuống giường.
Giết tru tâm .
Y thích nhất là tru tâm đấy.
***
Đợi đến hôm , hai đúng hẹn đến đài thi đấu.
Đám đông tới xem cuộc chiến, ít thần tiên thiên đình đến đưa tiên đan giữ mạng cho Thái Hằng, với y vợ cưới cũng chẳng , giữ mạng quan trọng hơn.
Thái Hằng tỏ vô cùng cảm kích đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, nhận hết đồ đạc, bước lên đài thi đấu, bày dáng vẻ đánh một trận tử chiến cùng Thượng Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-532-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Thượng Tuế lạnh lùng hô: “Xuất chiêu !”
Dựa theo kế hoạch gốc, Thái Hằng chỉ cần bộ tịch đánh một phen, Thượng Tuế tìm đại một sơ hở nào đó tự văng , thế là y thắng.
ngờ, lúc Thái Hằng rút kiếm , kiếm non nớt y hệt trẻ con.
Thượng Tuế kiếm pháp mà cay mắt, lòng giật thót, ngẫm nghĩ dạng kiếm pháp mà cũng đánh bại nàng thì lộ liễu quá .
Nàng Thái Hằng yếu, nhưng ngờ yếu tới như ! Thượng Tuế chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
Lúc lướt qua y, nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi thể lợi hại hơn một chút ?!”
Thái Hằng lộ vẻ ủ ê, mặt Thượng Tuế cứng đờ, cảm thấy bản nặng.
Ai mà mạnh? Thái Hằng kém như , y cũng .
Thôi .
Thượng Tuế nghiến răng, dù vốn dĩ mãi mãi bảo vệ y, để khác nàng nương tay thì thế nào?
Nàng cũng lười diễn tiếp, trực tiếp triệt tiêu trận pháp, để kiếm Thái Hằng chĩa cổ , chán nản : “Được , nhận thua.”
Đám đông ngây .
Dường như Thái Hằng cũng sửng sốt, y lắp bắp : “Nữ quân… Nữ quân bắt buộc đánh thắng …”
“Trông ngươi tuấn tú…” Thượng Tuế dịch kiếm y : “Bổn quân trúng ngươi , thu dọn hành lý, về Tịch Sơn với .”
Đám đông thế thì xôn xao.
Ánh mắt Thái Hằng thoắt chốc trở nên hung dữ.
Thái Hằng nhận ánh mắt của đám đông cảm thấy vô cùng dễ chịu, thu kiếm , tựa như thờ ơ : “Sớm Nữ quân thích như , khỏi đánh , cầm kiếm mỏi tay c.h.ế.t .”
Vừa dứt lời, một tiếng quát lớn truyền từ giữa đám đông : “Thái Hằng Tiên quân, so…”
Mê Truyện Dịch
“So cái gì mà so?” Thượng Tuế lạnh mắt liếc sang: “Sau y là của , so thì so với , xem bổn quân chưởng c.h.ế.t ngươi !”
Thượng Tuế lên tiếng, đám đông im re.
Thượng Tuế đầu Thái Hằng: “Còn ?”
Thái Hằng khẽ mỉm , đuổi theo Thượng Tuế.
Đi ở lưng Thượng Tuế, vẻ mặt Thái Hằng điềm tĩnh, giọng điệu vô cùng thấp thỏm: “Tỷ tỷ, , gây họa cho ?”
“Không .” Thượng Tuế cũng để tâm: “Là dự đoán đúng thực lực của ngươi, ngươi chăm chỉ tu luyện là .”