Tần Uyển Uyển thấy tiếng nước từ đằng xa truyền đến, hình như là sóng biển, một đợt nối tiếp một đợt.
Nàng ở cánh cửa, ngẩng đầu lên, thấy phía ba chữ lớn -- Đăng Tiên Môn.
Đăng Tiên Môn?
Tần Uyển Uyển chút mơ màng.
Nàng truyền thuyết về Đăng Tiên Môn. Đăng Tiên Môn của Tiên giới thật chính là long môn trong cá chép vượt long môn mà trong dân gian tới, là con đường Thiên giới đặc cách mở cho Long tộc. Phàm là huyết thống của Long tộc, nếu thể vượt qua Đăng Tiên Môn liền thể trực tiếp phi thăng lên Tiên giới.
Mê Truyện Dịch
Tại nàng ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tần Uyển Uyển thấy một tiếng long ngâm, đó tiếng sóng biển xung quanh dần biến mất, giọng hớt hải của hệ thống ngày càng lớn: “Ký chủ? Ngươi còn sống ?!”
Tần Uyển Uyển giật giật mí mắt. Đầu tiên nàng ngửi một mùi thuốc, khi miễn cưỡng mở mắt , đập mắt là một gói thuốc treo ở đầu giường chỉ duy nhất ở Bách Thảo Đường mới .
“Ký chủ, ngươi tỉnh .”
Giọng của 38 kích động lên: “Ngươi sợ chết, cứ nghĩ ngươi sẽ c.h.ế.t cơ.”
Tần Uyển Uyển phản ứng gì với nó, nàng chậm rãi giường một lúc, giơ tay mò xuống bụng của . Vừa chạm tới cái bụng liền thanh âm bình tĩnh của Thẩm Tri Minh ở bên cạnh: “Ta giải trừ chú thuật con. Về phần ngoại thương Bạch sư thúc cũng xử lý, con chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian sẽ gì đáng ngại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-7-sinh-ra-de-lam-nu-phu.html.]
Nghe Thẩm Tri Minh , Tần Uyển Uyển vô thức đầu . Nàng thấy Thẩm Tri Minh bên bàn, còn Tống Tích Niên phía , ánh mắt lo lắng nàng.
Toàn Tần Uyển Uyển cứng đờ. Cơn đau quặn ở bụng nhắc nàng nhớ chuyện khi hôn mê. Nàng dám cử động, cố kìm nén sự run rẩy, vắt óc tìm cách đối phó với vị "đại thần" . Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên hề g.i.ế.c nàng, thậm chí còn ngần ngại cứu nàng khi bên bờ vực cái chết. Theo kịch bản, nguyên chủ cả hai nuôi nấng nên chắc chắn chút tình cảm. Chỉ là, kịch bản quá mạnh mẽ, khiến trí thông minh của tất cả nhân vật tình cảm với nữ chính đều rơi xuống vực sâu đáy. Nàng xuống núi. Ba việc quan trọng nhất hiện tại là: dưỡng thương, rửa sạch oan khuất, và đuổi Thẩm Tri Minh .
Tu vi của Thẩm Tri Minh quá cao. Nếu ở đây, nhiều việc sẽ khó thực hiện. Chỉ cần rời , với cường độ thần thức hiện tại, nàng thể nhiều điều. Bộ não Tần Uyển Uyển nhanh chóng hoạt động.
Thấy nàng im lặng, Thẩm Tri Minh dậy, đến mặt nàng. Hành động khiến Tần Uyển Uyển khỏi run rẩy. Thẩm Tri Minh cúi đầu nàng, ánh mắt mang theo vài phần thương xót. Hắn đồ kiêu căng, tùy hứng và cũng vô cùng kiêu ngạo. Nàng bao giờ cúi đầu bất kỳ ai, tu vi là tất cả đối với nàng. giờ đây, nàng trở nên thảm hại thế , đến c.h.ế.t cũng chịu nhận tội.
"Vi sư hỏi con cuối cùng..." Thẩm Tri Minh chăm chú nàng, ánh mắt dò xét: "Vết thương của Nguyệt Ly thật sự do con gây ?"
"Không cần để ý tới ." "Thật sự do con!"
Hệ thống và Tần Uyển Uyển đồng thanh cất tiếng. Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể, đau đớn đến mức nàng ngã nhào về phía , vô thức tóm lấy quần Thẩm Tri Minh. Cơ thể Thẩm Tri Minh cứng đờ. Tần Uyển Uyển vẫn hiểu chuyện gì đang xảy . Nàng ngẩng đầu, nước mắt vì đau đớn giàn giụa, Thẩm Tri Minh: "Sư phụ, thật sự con ."
"Con buông tay ."
Thẩm Tri Minh giả vờ bình tĩnh, túm lấy dây lưng quần. Tần Uyển Uyển để ý đang kéo cái gì. Nàng chỉ cảm thấy dòng điện tê dại chạy khắp cơ thể, và hệ thống liên tục oang oang bên tai: "Ký chủ, ngươi là nữ chính đó, nữ chính thể giải thích dễ dàng như , ngươi lạnh lùng, lạnh lùng một lời!"
"Nữ chính đại nhân cũng ngu? Tại im lặng chịu đựng?"
Tần Uyển Uyển siết chặt quần Thẩm Tri Minh, quyết tâm chiến đấu với hệ thống đến cùng. Nhìn kết cục của Giản Hành Chi, nàng thực sự ném xuống núi chút nào. Nàng coi chiếc quần của Thẩm Tri Minh như công cụ xả cơn đau, giật mạnh nó để trút giận, và vội vàng giải thích: "Ngày hôm đó chúng con đều thương nặng. Có một con nhím cấp chín xông từ phía sư . Lúc đó con hoảng loạn nên đẩy xuống vách núi, tránh để con nhím đó thương. Tố Thế Châu chứng kiến cảnh đó, nhưng con thật sự hại nàng. Con căn bản vì nàng hôn mê bất tỉnh, chắc chắn lý do khác! Sư phụ, mau cứu sư , đừng lãng phí thời gian con!"