666: “Dạy toán công cốc …”
Tần Uyển Uyển Giản Hành Chi ném vòng xoáy lập tức cảm nhận cuồng phong cuốn lấy một hành lang, giơ tay đỡ bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Tần đạo hữu, cô chứ?”
“Bách Tuế Ưu?”
Tần Uyển Uyển đầu Bách Tuế Ưu liền nhớ tới cái gì, vội vàng bò dậy, đầu : “Tên khốn kiếp Long Ngạo Thiên, …”
Bách Tuế Ưu vội kéo nàng định khuyên ngăn, chợt thấy Tần Uyển Uyển sững .
Lúc , Tần Uyển Uyển mới rõ, thì trông từ phía , vòng xoáy là một cánh cổng ánh sáng.
Từ cổng ánh sáng, nàng thể thấy rõ cảnh tượng bên trong Mật cảnh.
Giờ phút , bầu trời Mật cảnh đầy vết nứt, chỉ dựa cột sáng của Tạ Cô Đường chống đỡ bầu trời, điều cột sáng mỏng như cánh ve, rõ ràng sắp chịu hết nổi.
Tu sĩ chen lấn chạy từ cổng ánh sáng, duy chỉ một Giản Hành Chi ngự kiếm ngược đám , chạy tới cạnh Tạ Cô Đường.
“Phía nguy hiểm.” Bách Tuế Ưu lưng Tần Uyển Uyển, khuyên nàng: “Tần đạo hữu, chúng Mộ kiếm , nơi chỉ là một đường liên thông do Tạ đạo quân đơn độc mở .
Một khi Mật cảnh bên sụp đổ, nơi cũng sẽ sụp đổ.”
“Huynh .” Tần Uyển Uyển cắn răng : “Ta ở đây đợi bọn họ.
Bọn họ ở đều vì cứu , thể bỏ mặc họ chạy .”
Bách Tuế Ưu ngây , dường như thoáng kinh ngạc vì sự lựa chọn của Tần Uyển Uyển.
Nhìn Tần Uyển Uyển bước lên vài bước, đặt tay lên rìa vòng xoáy, cúi đầu xuống.
Bách Tuế Ưu ngập ngừng chốc lát, bước tới lưng Tần Uyển Uyển, cũng mở miệng: “Ta đợi cùng với Tần đạo hữu.”
Lúc tất cả chen chúc khỏi Mật cảnh, Giản Hành Chi bên Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi trở về, nhăn mày: “Sao …”
“Có kẻ mạnh sẽ bảo vệ kẻ yếu.” Giản Hành Chi giơ tay kết ấn: “Cô cũng cố gắng hết sức, thể thua kém .”
“Huynh…”
Tạ Cô Đường hiểu.
Lời còn dứt, y thấy ánh sáng tay Giản Hành Chi bừng lên.
“Thượng cực vấn cửu, kiếm theo ý .”
Giản Hành Chi giơ tay ấn pháp ấn xuống mặt đất.
666 rùng : “Chủ nhân, thể!”
Giản Hành Chi mặc kệ lời khuyên của 666, hóa thần thức thành linh lực bơm pháp trận.
Trong chớp mắt, dòng điện truyền qua , cột sáng vốn yếu ớt như cánh ve bất chợt bừng sáng một thanh cự kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-80-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Cự kiếm chĩa lên trời, gắng gượng chống đỡ bầu trời sắp sụp xuống.
Kiếm ý thượng thừa từng thấy tạt mặt, Tạ Cô Đường ngẩng phắt đầu dậy, Giản Hành Chi chấn kinh.
Giản Hành Chi nghiến rắng chịu đựng dòng điện đang lan tràn , khàn giọng lên tiếng: “Bảo chúng nhanh lên, cũng .”
“Đại ca…”
Dòng điện chạy xoèn xoẹt qua cơ thể Giản Hành Chi, 666 giơ bàn tay bé nhỏ bịt mắt , đành lòng .
Tần Uyển Uyển ở cao Giản Hành Chi khuỵu một gối xuống đất, áo lam tung bay, run rẩy tựa như đang chịu đựng cái gì, nhưng vẫn canh giữ tại chỗ.
Nàng nhất thời thất thần.
Tần Uyển Uyển vẫn luôn nghĩ y chỉ ức h**p khác.
khoảnh khắc , nàng đột nhiên phát hiện hóa đạo nghĩa nhưng việc đạo nghĩa.
Mê Truyện Dịch
Giản Hành Chi khoảnh khắc rơi trong mắt nàng, sự tuấn khác hẳn bông đùa thường ngày khiến trái tim trong lồng n.g.ự.c d.a.o động mãnh liệt, rõ đến nỗi thể thấy.
Nàng ngẩn ngơ chốc lát lập tức bừng tỉnh, bản cần gì đó.
“38, nếu mang hệ thống các trái thiết lập nhân vật bắt buộc thì sẽ kết quả gì?”
“Chẳng cô cũng nếm mùi ?” Giọng điệu 38 mang theo sự đau đớn: “Điện giật đó!”
Lần lượt từng cảnh tượng bắt đầu từ đầu tiên gặp mặt sử dụng năng lực vượt quá nhân vật Giản Chi Diễn của Long Ngạo Thiên hiện lên trong đầu Tần Uyển Uyển, nàng lập tức hiểu hệ thống của Giản Hành Chi hạn chế ở .
“Nếu giúp một mang hệ thống miễn trừ điện giật một thì cách nào ?”
“Có thì …” 38 ngập ngừng: “Đơn miễn phạt 500 điểm tích lũy, nộp trong một .”
“Ta một đơn miễn phạt.”
Tần Uyển Uyển lập tức mở miệng, 38 nỡ: “Chủ nhân…”
“Mau!”
Tần Uyển Uyển thúc giục, 38 thở dài: “Vốn dĩ 1035 điểm tích lũy, một đêm trở về giải phóng!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển cảm giác thêm một lá bùa trong tay áo.
Tần Uyển Uyển cầm lá bùa, giơ tay phóng về phía Giản Hành Chi, hô to: “Long Ngạo Thiên!”
Giản Hành Chi ngẩng đầu, liền thấy một tờ phù văn bay từ trời xuống.
Y giơ tay, phù văn dán lòng bàn tay.
Trong chớp mắt, đau đớn do dòng điện mang đến tan biến.
666 kinh ngạc: “Hả? Đơn miễn phạt? Đây là 500 điểm tích lũy đó!”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngước mắt vòng xoáy trời, khóe môi giương lên ý : “Không uổng lo cho cô.”