Vừa dứt lời, rốt cuộc Tạ Cô Đường kiềm chế nổi huyết khí cuồn cuộn trong ngực, phun một búng máu.
Cột sáng lập tức vỡ tan, bầu trời sụp xuống quá nửa, chỉ còn quang kiếm của Giản Hành Chi chống đỡ giữa trời đất.
“Tiền bối…”
Tạ Cô Đường giơ tay lên định huyết khí trong ngực, định cái gì đó.
Giản Hành Chi lạnh nhạt y: “Vô dụng thì nhanh , giúp bảo vệ Tần Vãn Vãn.”
Tần Uyển Uyển dùng tên “Tần Vãn Vãn” ghi danh Thiên Kiếm Tông, y gọi tên giả mà Tạ Cô Đường .
Tạ Cô Đường rõ giờ phút bản chỉ vướng tay vướng chân, dứt khoát giơ tay hành lễ: “Vâng, tiền bối.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường ngự kiếm bay thẳng tới chân trời.
Giản Hành Chi sử dụng thần thức tụ kiếm, dù cho y mạnh mẽ nhưng việc cũng tổn hại lớn đối với thần thức.
Kể cả dòng điện, y cũng cảm giác thức hải bắt đầu đau âm ỉ, từng tu sĩ một ngoài, trời từ từ sụp xuống, hành lang Tần Uyển Uyển đang cũng bắt đầu vỡ vụn.
Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh một vòng, gấp gáp lên tiếng: “Tần đạo hữu, chúng nên rời khỏi đây .
Một khi đường liên thông vỡ, chúng sẽ trở về Mộ kiếm nữa.”
“Huynh .” Tần Uyển Uyển chăm chú Giản Hành Chi bên , cắn răng, đầu: “Ta ở đây.”
Chính nàng kẻ mạnh thật sự là bảo vệ kẻ yếu, lý nào nàng bảo Giản Hành Chi , còn tháo chạy.
Lúc Tần Uyển Uyển chuyện, giọng run run, tay nắm rìa vòng sáng lẩy bẩy.
Bách Tuế Ưu ngưng mắt ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng hề mang chút lưỡng lự, cảm nhận sự trấn định và kiên trì khác hẳn ngày thường của , ánh mắt mang theo sự thăm thẳm khác thường, thấp giọng bật : “Tần đạo hữu và Long đạo hữu thật tình sâu nghĩa nặng.”
“Cũng tình sâu nghĩa nặng…” Tần Uyển Uyển cắn chặt răng: “Nếu ở vì cứu đám chúng , cũng chạy.”
Bách Tuế Ưu sững .
Cũng ngay lúc đó, Tạ Cô Đường ngự kiếm lảo đảo về phía cổng ánh sáng, Tần Uyển Uyển đỡ y: “Tạ đạo quân.”
“Chúng .” Tạ Cô Đường vững lập tức kéo Tần Uyển Uyển ngoài: “Tiền bối bảo chăm sóc cô.”
“Ta thể .
Cổng ánh sáng sẽ đóng bất cứ lúc nào, đợi y về!” Dứt lời, Tần Uyển Uyển đầu Bách Tuế Ưu: “Huynh dẫn Tạ đạo quân ngoài .”
“ mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-81-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Tạ Cô Đường đang định mở miệng, tay Tần Uyển Uyển niệm quyết.
Tạ Cô Đường vốn thương, Tần Uyển Uyển nháy mắt dựa pháp thuật bậc Thiên thoát .
Mê Truyện Dịch
Tạ Cô Đường kinh ngạc Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển bên cạnh cổng ánh sáng, vẻ mặt kiên định: “Tạ đạo quân, cách bảo vệ chính .
Các , .”
Tu sĩ càng ngày càng ít, hành lang rung lắc càng dữ dội, từng mảnh vỡ lớn đầu bong , Mộ kiếm ở cuối hành lang vang lên tiếng đánh .
Tạ Cô Đường hướng Mộ kiếm, nhớ đến nhiệm vụ Mật cảnh sư môn giao cho, nhất thời khó lòng lựa chọn.
Tu sĩ cuối cùng chạy vòng xoáy, Kê Vô Ưu mái nhà Giản Hành Chi, thúc giục: “Người trẻ tuổi, .”
Giản Hành Chi bèn khẩy với nó một tiếng: “Ngươi đạp ông một cước, ngày khác tìm ngươi đòi nợ.”
Dứt lời, tay y rút khỏi trận pháp, quang kiếm lập tức tan biến, trời sụp xuống cực nhanh.
Toàn bộ hành lang chấn động theo bầu trời, vòng xoáy bắt đầu đóng .
Tần Uyển Uyển hề lưỡng lự xoay , bám tại miệng vòng xoáy, hô to với Bách Tuế Ưu và Tạ Cô Đường lưng: “Đi !”
Dứt lời, nàng rút trường kiếm chắn ngang vòng xoáy, hóa thần thức thành linh lực ngăn cản vòng xoáy đóng .
Bách Tuế Ưu thấy tình thế , nghiến răng chụp lấy Tạ Cô Đường: “Đi!”
Nói xong, y liền kéo Tạ Cô Đường chạy ngoài.
Tần Uyển Uyển bám tại vòng xoáy.
Sức mạnh đóng của vòng xoáy lớn, Tần Uyển Uyển vận hành Kim Đan, bắt đầu sử dụng pháp quyết Tịch Sơn hấp thu linh lực, điên cuồng hút lấy linh khí xung quanh, hút nhịn mắng chửi Giản Hành Chi.
“Long Ngạo Thiên, nếu hôm nay c.h.ế.t chỗ , thành ma cũng tha cho !”
“Người chạy nhanh một chút cho ! Ta điên mới chuyện ngu ngốc với !”
Mắt thấy vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, một tay Tần Uyển Uyển giữ điểm sáng, tay khác ấn lên tường bên cạnh, hét lên thảm thiết: “Long Ngạo Thiên!!!”
Giản Hành Chi ngự kiếm bay về phía bầu trời, vòng xoáy lúc lớn lúc nhỏ.
Khoảnh khắc sắp đến nơi, vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, dường như sắp đóng bất cứ lúc nào, tim y giật thót, tăng tốc độ.
Một khắc khi vòng xoáy đóng , y thấy một bàn tay mảnh mai đang cố gắng tách điểm sáng vươn tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tần Uyển Uyển cứ như y c.h.ế.t : “Long Ngạo Thiên!”