“Chuyện quan trọng.” Giản Hành Chi khoát tay, tiếp tục kể trận chiến đó cho Tần Uyển Uyển: “Ta kể tiếp con , coi như tăng kinh nghiệm.
Loại như Tần Uyển Uyển thật âm hiểm, sở dĩ ban đầu cô để đánh là vì dụ đến một vị trí cố định.
Ta đoán chắc chắn cô đặt pháp trận gì tại đó, khi giẫm lên cô , một tia sấm đánh từ trời xuống… Ủa?”
Giản Hành Chi Tần Uyển Uyển lên, lấy lạ: “Con thế?”
“Ta mệt .” Tần Uyển Uyển trở về đống cỏ: “Muốn ngủ.”
Nàng nổi loại phát ngôn ngốc xít nữa.
“Sau đó thiên lôi đánh, bước tiểu thế giới …” Giản Hành Chi cam tâm, vẫn cho xong câu cuối cùng: “Đây chắc chắn là tà thuật gì đó, con xem cô xa ?”
Tần Uyển Uyển đáp.
Nàng đưa lưng về phía y, cát vàng cách đó xa.
Trong chớp mắt, nàng nghĩ.
Vì Giản Hành Chi là loại ?
Sao Giản Hành Chi thể là loại !!!
Tần Uyển Uyển đưa lưng về phía Giản Hành Chi suy nghĩ cả đêm.
Đến nửa đêm, nàng mơ màng , cảm giác đắp chăn cho .
Giản Hành Chi đắp kín chăn cho Tần Uyển Uyển.
Nhìn thấy điểm tích lũy +1 trong đầu , y nở nụ vui vẻ.
Đợi đến sáng sớm hôm , Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua.
Nàng tỉnh táo lắm, mở to mắt, thấy Giản Hành Chi xổm mặt : “Dậy ? Luyện tập thôi, đồ của !”
“Luyện…” Đầu óc Tần Uyển Uyển trì độn: “Luyện tập?”
“Đứng dậy!”
Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển y túm dậy.
Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.
Tần Uyển Uyển y bận tới bận lui, dần dần tỉnh táo , giơ tay ngăn y: “Tự .”
Giản Hành Chi điểm tích lũy trong đầu, xác nhận lấy một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui : “Được , qua bên chờ con, con xong xuôi thì tới tìm .”
Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ đẽo lúc nào, vung vẫy tới bãi cát vàng bên cạnh.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, tới chỗ Giản Hành Chi .
Vừa dừng , nàng thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm .”
Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.
“Trên kiếm lá bùa nghìn cân, tìm huyền thiết(*), con dùng tạm .” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút về phía Quỷ Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-95-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Vùng hoang mạc cách Quỷ Thành ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng chạy một trăm dặm, một tháng là tới .”
(*) Sắt đen
“Một trăm dặm?”
Tần Uyển Uyển dọa đến mặt trắng bệch.
Giản Hành Chi vác kiếm vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của .
Đến Quỷ Thành, cơ thể của con cũng hình dáng .”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng thể tiến hành tuần tự …”
“Đây là tiến hành tuần tự .” Giản Hành Chi một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống vẫn còn ở phía .”
Tần Uyển Uyển nên lời.
Nàng Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc là bây giờ liều mạng với y mấy phần thắng.
“Tới đây.” Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa nàng: “Chúng luyện kiếm .
Tần Uyển Uyển kiếm của y, hít sâu một : “Sư phụ, nghĩ thế .
Mê Truyện Dịch
Mọi việc khởi đầu, bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng.
Người là đầu Tiên giới, giúp luyện tập, sợ cả đời chẳng học kiếm nữa.”
Nghe , Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, quá mạnh, đây?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là nhường .”
“Được thôi.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”
“Người thể tay.” Vừa Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật : “Ta tin chỉ dựa thực lực của , dù trói tay cũng thể đánh mười như .”
“Được .”
Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay lưng: “Tới .”
Tần Uyển Uyển , vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn , tới chỗ Giản Hành Chi cột .
Giản Hành Chi nàng trói , bất lực : “Ta bảo dùng tay thì dùng tay, con còn yên tâm gì chứ?”
“Ta sợ khống chế .
Ta yếu lắm, lỡ bất cẩn đánh c.h.ế.t thì ?”
Giản Hành Chi nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói .
Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, Giản Hành Chi trói chặt, nở nụ thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ .”
“Tới đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ c.h.é.m mạnh về phía Giản Hành Chi.