Không  đối phương   ở đó   bao lâu, đôi mắt đen láy cứ  chăm chăm, kỳ quái khiến  rợn .
 
Hoài nhi cuộn tròn  ghế thái sư, ôm chặt con hổ vải bẩn thỉu rách rưới đó trong lòng,   dường như vẫn   y phục, chắc  một  chạy tới. 
 
Ta cau mày, bước  ngoài gọi Hứa Mặc  tìm đại phu.
 
“Đừng !”
 
Đằng , một giọng nhỏ, khàn khàn vang lên, rung rinh rõ sự sợ hãi. 
 
Ta khựng ,  đó còn tưởng đứa nhỏ   .
 
“Ta  .”
 
“Hoài nhi  thể  xem, đến đây  gì ?” 
 
Ta quỳ xuống  mặt nó,  đầu  chân. 
 
Vết thương  cổ tay  che kín, nhưng vùng cổ cũng  vài vết bầm tím,   là  thương gần đây.
 
Nhìn nó  trả lời,  đắn đo một chút, bèn lấy miếng bánh hạnh nhân  bàn đặt  tay nó, cố gắng nở một nụ  dịu dàng chẳng gây hại.
 
“Hoài nhi một  đến ?”
 
Hoài nhi lắc đầu, đưa tay cầm bánh liếm. 
 
“Là Xuân Hiểu tỷ tỷ bảo con đến. Dù  cho con ăn, nhưng con sẽ  gọi  là mẫu .”
 
Ta bật  nhẹ. 
 
Nhìn con hổ vải trong tay nó rõ ràng là của   tặng.
 
“Không cần gọi  là mẫu , gọi là Dao di cũng .”
 
“Ta  vị trí của mẫu  con trong lòng con, chẳng ai  thế , giống như con hổ vải . Nó là mẫu  con để   ?”
 
Đôi mắt Hoài nhi bỗng mở to, vòng tay càng ôm chặt con hổ. 
 
“Sao  ?”
 
“Đoán thôi.” 
 
Ta chỉ  đuôi con hổ. 
 
“Trên   chữ ‘Hoài’, chắc là mẫu  con tự tay thêu, nàng   yêu thương con.”
 
Hoài nhi mím môi  , nhưng lén liếc  , trong ánh mắt dường như bớt  phần thù địch. 
 
Nhìn thấy đại phu vẫn  tới, m.á.u  tay Hoài nhi thấm  nhiều hơn,  chau mày, tiện tay lấy thuốc  băng cho nó. 
 
Dù   cũng  học chút nghề.
 
Xét Hoài nhi chỉ tám tuổi,   động tác thật nhẹ,  băng  càu nhàu:
 
“Đại phu  lâu thế  tới.”
 
“Ông  sẽ  tới .”
 
Hoài nhi bỗng mở miệng. 
 
Ta sửng sốt  kịp hỏi thêm thì Nhạc Tấn Lâm  lúc bước . 
 
Thấy chúng  yên , hàm  căng cứng của  cũng mềm  mấy phần.
 
“Sao là nàng  những việc ? Người hầu trong phủ ?” 
 
Nhạc Tấn Lâm cau mày. 
 
Ta liếc Hoài nhi, đắn đo vẫn  tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/4.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Người  giao trông nom Hoài nhi  thấy  tận tâm, đến cả đại phu trong phủ cũng mời mãi  thấy tới.”
 
“Phu quân,  ở trong phủ ai lo việc, xin  rõ để tránh  động tới  khác.” 
 
Khi  lời ,  đặc biệt chú ý tới động tĩnh ngoài cửa. 
 
Dù mới  phủ  đầy một ngày,   chú ý thấy cô nương tự xưng là họ hàng của Nhạc Tấn Lâm thường lảng vảng ở cửa sân . 
 
Thậm chí  hầu bên cạnh Hoài nhi cũng  quan hệ với nàng  . 
 
Ban đầu Nhạc Tấn Lâm , trong phủ hậu viện chỉ  hai  nữ nhân cần  khấu đầu: một là kế mẫu là Lưu thị, và một là  cháu họ Lưu Thục Hòa  đưa tới thành để phục vụ lão phu nhân. 
 
  khi  quan sát kỹ, cả phủ như  coi Lưu Thục Hòa như nữ chủ của phủ tướng quân, còn lão phu nhân thì bất khả xâm phạm. 
 
Ngay cả lão quản gia cũng khéo léo giả vờ một đằng,  lưng  một nẻo. 
 
Chưa  tới cách đối xử với Nhạc Hoài, đứa con của cố thê tướng quân.
 
6
 
Nghe  , Nhạc Tấn Lâm ngẩn  một lát.
 
“Trong phủ dĩ nhiên là nàng  chủ.” 
 
Vừa ,    vẻ chẳng tin lắm, sắc mặt Nhạc Tấn Lâm nghiêm hơn. 
 
“Nếu ai  phục, nàng cứ dạy dỗ! Dám chống  thì cho Hứa Mặc tới tìm ! Hoặc để Hứa Mặc trực tiếp xử lý.” 
 
Nói xong,  đưa tấm lệnh ở thắt lưng cho . 
 
Ta nhướng mày,  tấm lệnh tượng trưng  phận .
 
Nghe lời hứa cùng vật ,  coi như  thể ung dung   trong phủ. 
 
Ta  do dự, liền cho xử lý  hầu bên cạnh Nhạc Hoài. 
 
Nhìn thấy Nhạc Hoài    phản đối, thái độ thản nhiên, trong lòng    toan tính,  vỗ về Nhạc Tấn Lâm  ngoài.
 
“Tướng quân, bếp nhỏ  đang ninh canh lê cho ngài,   ngài thích, ngài qua uống , để  và Hoài nhi ở   chuyện.” 
 
Nhạc Tấn Lâm thoáng do dự, nhưng  Hoài nhi   chuyện với  thì gật đầu. 
 
“Cảm ơn.”
 
Người  ,  mới    Nhạc Hoài. 
 
Một đứa trẻ tám tuổi, về lý mà , phụ  là đại tướng thường xuyên   ngoài, lẽ  sẽ  quấn phụ . 
 
  thấy là giữa nó và Nhạc Tấn Lâm xa cách. 
 
Ngược , nó tỏ  tò mò với .
 
“Hoài nhi,  thể  với Dao di, chỗ  rốt cuộc là thế nào ?” 
 
Ta chỉ  cổ nó, đứa nhỏ lập tức che cổ, cảnh giác  . 
 
Ta im lặng chỉ  nó, cho tới khi nó   lâu một hồi mới mở miệng. 
 
Có lẽ vì ít , giọng nó khàn, mang một vẻ nặng nề  hợp với trẻ con.
 
“Biểu cô , con   lời.”
 
Ta ngạc nhiên, liếc nó một cái, lập tức hiểu, “biểu cô”  chính là Lưu Thục Hòa. 
 
Dù  rõ vì  đứa nhỏ tin  như , nhưng từ miệng nó,    mấy chuyện bẩn thỉu trong phủ tướng quân. 
 
Năm , khi Nhạc Tấn Lâm  trận, nhà cửa đương nhiên giao cho kế mẫu quản lý.