Phủ tướng quân gia lớn thế, khi tin   tục huyền lan , lão phu nhân vì tiền nong thuộc hộ nhà   giảm , sinh lòng  vui, nảy ý tham lam. 
 
Bà  đưa cháu gái nhà  đẻ , bảo nàng  chăm sóc Nhạc Hoài. 
 
Vì nể mặt lão phu nhân,  thấy Lưu Thục Hòa ban đầu tỏ  , Nhạc Tấn Lâm đồng ý, ngầm để Lưu Thục Hòa ở  nhà. 
 
  , khi  trở về  trận mạc, phát hiện Nhạc Hoài ngày càng thu . 
 
Ban đầu  vẫn tin nó. 
 
 lời đứa trẻ nhiều     cho là  dối. 
 
Nhạc Tấn Lâm  đề phòng, nhưng   đều  , nên cũng cho rằng con   dối. 
 
Kể từ đó, lão phu nhân và Lưu Thục Hòa càng ngày càng táo bạo. 
 
Khấu bớt đồ ăn của Nhạc Hoài chỉ là việc nhỏ, họ thường đánh mắng,  còn cấm tố cáo. 
 
Nhạc Hoài ngoan ngoãn, bọn họ còn dọa nếu Nhạc Tấn Lâm gây tổn hại tới bà  sẽ cáo  tội bất hiếu, thành công dọa cho Nhạc Hoài sợ hãi. 
 
Từ đó về , phụ tử Nhạc Tấn Lâm càng lúc càng xa . 
 
Trong phủ   đều phe phái hai  đó, Nhạc Hoài  dám  gì, lâu dần trở nên càng cô lập.
 
“Vì  Hoài nhi chịu  với Dao di?” 
 
Ta hỏi. Hoài nhi bỗng .
 
“Biểu cô , biểu cô ghét , bảo con cố ý    thương để đuổi  .” 
 
Ta sững , nghĩ đến đêm tân hôn mới,  nghĩ đến mấy cô nương Nhạc Tấn Lâm từng gặp. 
 
Trong mắt Hoài nhi,  Lưu Thục Hòa ghét tất nhiên là kẻ thù của Lưu Thục Hòa. 
 
Vì , nó mới  thể tin. 
 
Còn mấy cô nương  ... 
 
Nghĩ tới đây,   khỏi đoán rằng Hoài nhi  tổn hại  bao  mà vẫn kiên trì van xin cứu giúp đến ? 
 
Đang nghĩ ngợi, ngoài  chợt vang tiếng đồ đạc vỡ.
 
7
 
“Hoài nhi, phụ  xin  con!” 
 
Nhạc Tấn Lâm đẩy cửa bước , ôm chầm lấy Nhạc Hoài, sợ chạm  vết thương nên  cẩn thận  thương xót.
 
“Tướng quân, đôi khi quá coi trọng tình nghĩa  khiến  chịu thiệt!”
 
Ta lắc đầu. 
 
Có vài chuyện Nhạc Tấn Lâm rõ ràng , nhưng  lẽ  cho đó là chuyện nhỏ, chỉ  đổi  chăm nom cho đứa trẻ, bảo vệ nó khi    ở nhà. 
 
Hắn  từng nghĩ, thực      thể đuổi những  đó .
 
Nhìn rõ , Nhạc Tấn Lâm si tình trọng nghĩa đến mức . 
 
Sinh mẫu của Hoài nhi là con gái của đồng liêu .
 
Khi xưa đồng liêu theo  chính chiến mà c.h.ế.t, chỉ còn  một  con gái duy nhất,  liền cho nàng một nơi nương tựa, đem nàng cưới về.
 
Lão phu nhân thì ngày xưa theo phụ    trận  nha , ở trong doanh trại chăm sóc , tình cảm kéo dài nhiều năm. 
 
Lão quản gia cũng là  lâu năm, xem như bậc trưởng bối... 
 
Nếu  vô tình một chút,  chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/5.html.]
Đáng tiếc... may mà   đến. 
 
Ta vốn là  lạnh lùng vô tình!
 
Bên ngoài, canh lê tuyết  đánh vỡ, văng tung toé khắp nơi. 
 
Ta  dậy, nghĩ tới Hoài nhi  ăn cơm, liền múc một bát đem . 
 
Khi trở  thì hai phụ tử   xong chuyện. 
 
Hoài nhi  bát đồ ăn trong tay , nuốt nước bọt. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta đưa cho, nó chần chừ   một câu cảm ơn. 
 
Nhạc Tấn Lâm  , mặt tràn đầy nụ . 
 
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi.
 
Vì  chuẩn  hồi môn và sắp xếp sổ sách để dọn dẹp quan  trong phủ,  chỉ ở trong thư phòng. 
 
Hoài nhi  nhỏ, bướng bỉnh, mỗi ngày đều   một chiếc ghế khác bên cạnh . 
 
Rảnh rỗi,  kể cho nó  chuyện trong sách, dạy cho nó bảng cửu chương hiện đại. 
 
Nó  bao giờ chủ động mở lời, nhưng học  chăm chỉ.
 
Khi kể đến đoạn nhân vật chính cùng phụ   du lịch các nước, Hoài nhi bỗng im lặng. 
 
Nó cúi đầu bóc mép trang sách, lầm bầm nhỏ: 
 
“Phụ   bao giờ dẫn con , trong lòng phụ  chỉ  chiến trận.” 
 
Câu  như kim châm, châm nhẹ  . 
 
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ còn  lạnh của nó, an ủi khẽ:
 
“Phụ   đánh trận là để bảo vệ   bình an, cũng là bảo vệ con,   là phụ   yêu con. Nhìn từng viên gạch từng mái ngói trong phủ tướng quân , đều là phụ  của con gầy dựng từ chiến trường, mục đích là để con  chỗ yên  mà lớn lên.”
 
Đôi mắt Hoài nhi đỏ lên.
 
“Ta  hết .” 
 
Đứa trẻ thông minh hơn  tưởng.
 
Ngày hồi môn, Hoài nhi xin  cùng . 
 
Không chỉ  ngạc nhiên, Nhạc Tấn Lâm cũng ngẩn . 
 
 ngay  đó,  mỉm   mắt cũng đỏ lên. 
 
Vậy nên khi  tin biên quan gấp, Nhạc Tấn Lâm yên tâm giao Nhạc Hoài cho .
 
“Nàng là  đầu tiên  cận với Hoài nhi như .” 
 
Ngày chia tay, Nhạc Tấn Lâm kéo dây cương, nét mặt trầm trọng. 
 
“Ta  ,  việc trong phủ nhờ nàng lo. Hoài nhi...” 
 
Hắn ngập ngừng, giọng trầm. 
 
“Nếu nó hờn dỗi, nàng hãy khoan dung.”
 
“Tướng quân yên tâm,  sẽ chăm sóc  Hoài nhi.”
 
“Hơn nữa, Hoài nhi giờ  khá hơn nhiều.” 
 
Ta  về phía đội quân đang tiễn biệt gia quyến, xa xa vẫn  mùi m.á.u  áo giáp, chợt nhớ chiến trận là nơi sinh tử,  khỏi cay sống mũi.