“Đường  xa, tướng quân cũng  bảo trọng.” 
 
Nhạc Tấn Lâm ngước  , trong mắt chứa một thứ cảm xúc   hiểu. 
 
“Mấy năm qua,    với Hoài nhi quá nhiều. Khi mẫu  nó mất,  ở biên cương bình định, lúc  chạy về chỉ  thấy...” 
 
Họng  nghẹn,  tiếp lời.
 
“Chuyện  qua cứ để nó qua .” 
 
Ta đưa cho  một chiếc khăn tay. 
 
“Hoài nhi đang dần trưởng thành, nó sẽ hiểu khó khăn của phụ .” 
 
Nhạc Tấn Lâm cầm chén , đầu ngón tay  nóng.
 
“Dao nương, cảm ơn .” 
 
Đây là  đầu  gọi tên , giọng trầm mà trang trọng.
 
“Đợi  trở về.” 
 
Ta bỗng thấy tim  chùng ,  hiểu   cảm giác  đang lập lời hứa.
 
8
 
Khi đội quân xuất phát, Nhạc Hoài ôm con hổ vải   bậc cửa,  đoàn  ngày càng xa mà  nhúc nhích. 
 
Ta  đến  cạnh nó, khoác chiếc áo choàng lên vai nó.
 
“Phụ  con sẽ bình an trở về.” 
 
Hoài nhi gật đầu, thở dài như  lớn: 
 
“Con . Phụ  con là  bảo vệ nước nhà, giống như  hùng trong truyện.” 
 
Nó bỗng : 
 
“Dao di ơi, phụ  con  khi nào giống mẫu  con,  bao giờ trở về nữa ?” 
 
Tim  chùng ,  quỳ xuống  thẳng  mắt nó:
 
“Không . Phụ  con là đại tướng, mạnh mẽ hơn nhiều , mấy bọn cướp  chẳng là đối thủ. Sang năm xuân, phụ  con sẽ cưỡi ngựa trở về, còn mang về cho con nho khô phương Tây nữa.”
 
Hoài nhi hiểu  chút chút gật đầu,  chui mặt  cổ áo .
 
“Dao di,  đừng   ?”
 
“Ta  .” 
 
Ta vỗ nhẹ lưng nó. 
 
“Ta sẽ ở trong phủ cùng con, hơn nữa,  còn  trả thù cho Hoài nhi!” 
 
Nghĩ tới những   hại Hoài nhi chảy máu,  nghiến răng. 
 
Dù Hoài nhi  ,   nó thường  ác mộng đánh thức, cố tỏ  mạnh mẽ,  cho ai kề bên,  mở mắt tới sáng. 
 
Ở chỗ   thấy, đứa nhỏ luôn u uất, bao phủ một thứ u ám đáng sợ. 
 
Có lúc  chuyện với nó thấy bình thường, nhưng  , gốc bệnh  trị thì nó  thể khỏe . 
 
Bởi vì  gối nó còn để con d.a.o găm nữa.
 
Nhạc Tấn Lâm  , ngày tháng trong phủ tướng quân trôi qua yên ả và dài đằng đẵng. 
 
Lưu Thục Hòa  chờ  đến gõ cửa  tự tới.
 
“Mới  phủ mấy ngày mà còn nhãi   dám nghĩ thành nữ chủ phủ tướng, thật là láo toét!” 
 
Lưu Thục Hòa cùng lão quản gia  thẳng  thư phòng,  sổ sách  bàn, thoáng hoảng. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/6.html.]
 
Ta nhếch môi, khẽ  khinh bỉ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Lại là kẻ trộm cứ là làng bắt kẻ trộm! Các  đến đúng lúc,  cùng tính sổ !”
 
“Tính cái gì? Ngươi  tư cách gì?! Dám tính sổ của !” 
 
Ta đặt tấm lệnh lên bàn,   ánh mắt  thể tin nổi  mặt Lưu Thục Hòa,  lấy  mấy cuốn sổ sách những ngày qua   sắp xếp.
 
“Giờ  ?” 
 
Lưu Thục Hòa vội  sang lão quản gia. 
 
“Phu nhân,  lẽ    nổi.” 
 
Ta  lạnh, gọi Hứa Mặc. 
 
Khi Nhạc Tấn Lâm ,  để  một đội , chính là để phòng những lúc như thế.
 
“Giờ,    chủ  ?” 
 
Nhìn hai kẻ như  d.a.o kề cổ,  . 
 
Dù   dám g.i.ế.t, nhưng đe dọa thì   . 
 
“Nói thật , những năm qua ăn  miệng các , đều  nhổ hết !” 
 
“Và, quỳ lạy Hoài nhi xin  bồi thường.” 
 
Thực    thế trả gấp bội, nhưng  thấy Hoài nhi vẫn ở đây,    hư đứa bé. 
 
Lưu Thục Hòa vô thức  về phía Hoài nhi,  run bậc.
 
“Tại ?!” 
 
“Việc các  , tự các  rõ.” 
 
“Hứa Mặc, báo quan .” 
 
“Không, ,  quỳ! Ta quỳ!” 
 
Lưu Thục Hòa sợ hãi, vội quỳ xuống cầu xin tha. 
 
Ta kéo Hoài nhi sang một bên hỏi xem nó nghĩ . 
 
Hoài nhi liếc .
 
“Cảm ơn Dao di, Dao  di  thể giúp Hoài nhi bê cho một phần bánh hạnh nhân ?” 
 
Ta  nó  lấy cớ đẩy   chỗ khác, gật đầu.
 
9
 
Khi   trở về thì  việc   giải quyết xong. 
 
Hứa Mặc ,    đưa đến quan phủ, quản gia mới cũng   chỗ. 
 
Còn về phía lão phu nhân,  trực tiếp sai  đưa bà  Phật đường.
 
Lão phu nhân mồm miệng chửi bới,   bất hiếu. 
 
Ta đáp  rằng  chính là bất hiếu, bà cắn   ? 
 
Đối phương  nghẹn lời,   thêm  gì. 
 
Sau khi đói bụng hai ngày, bà cũng  còn gây náo loạn nữa.
 
Tâm tình của Nhạc Hoài rõ ràng   lên nhiều, chỉ là  một việc   đổi chính là luôn dính lấy . 
 
 những ngày cùng nó  sách, luyện võ,  thật sự nhận  Nhạc Hoài quả nhiên khác với những đứa trẻ tám tuổi ở hiện đại.