Ba tháng , một ngày nọ, chị họ   gọi điện thoại cho ,  là   và Đường Thừa Tự cãi ,  nó đẩy ngã xuống cầu thang gãy chân .
“Dì dượng và Thừa Tự đều  đoái hoài gì đến, đến tiền thuốc men dì  cũng  …” Chị họ  thở dài :
“Nan Nan, chị  những năm nay em chịu khổ , nhưng dù  bà  cũng là  em, em về xem  .”
 nghĩ ngợi một chút,  từ chối.
Không  là   về thăm bà , chủ yếu là  một câu   .
 mua vé máy bay, hôm đó bay về quê luôn.
Bệnh viện      quen thuộc.
 cũng từng ở đây .
Đứng  cửa phòng bệnh,  nắm lấy tay nắm cửa vặn một vòng, đẩy cửa bước .
Trên giường bệnh, sắc mặt     lắm, cả  gầy  trông thấy.
Một chân bà  bó bột, một tay gắng sức vươn   với lấy cốc nước  bàn, cả  nghiêng hẳn sang một bên, vì gắng sức và đau đớn mà run rẩy nhè nhẹ.
 bước tới đưa cốc nước cho bà .
Mẹ  khựng  một chút, ngẩng đầu lên  thấy là , vành mắt lập tức đỏ hoe.
Môi  khẽ mấp máy,  định  gì đó,   đột nhiên hất mạnh cốc nước   , nước đá lạnh tạt ướt đẫm cả  .
  lạnh run lên một cái, còn  kịp phản ứng ,    gắng sức giơ tay đánh ,  đánh   lóc:
“Đồ vô lương tâm,  gan chặn hết  điện thoại của chúng tao  còn về đây  gì hả?!
“Đều tại mày,  cho nhà cửa chẳng  cái thể thống gì!
“Mày thà rằng cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t tao  còn hơn!”
 mặt  chút cảm xúc gạt tay bà  .
“Sao bà cứ hết chuyện  đến chuyện khác thế? Chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho .
“  cho bà ,    thời gian rảnh để mà lo cho bà ,  chuyện gì thì  tìm con trai bà .”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/so-no-nuoi-con-gai/het.html.]
Những  trong phòng bệnh đều  đầu , ánh mắt   mang theo vẻ khinh bỉ.
Mẹ  trợn tròn mắt, ấm ức lớn tiếng :
“Sao mày  thể  với tao như thế hả, tao là  mày đấy!”
 mặt  chút cảm xúc  bà , khẽ :
“Hai mươi năm  ở đây, bà cũng  từng  với  như  .
“Bà  nhớ ?”
Bà  ngẩn  , khí thế hung hăng lập tức tan biến, ấp úng :
“Mày cũng thật là thù dai…”
   gì, đặt 5000 tệ lên đầu giường.
“Bà tự thuê  chăm sóc .”
Nói   xoay  định bước .
Phía  lưng,   nghẹn ngào, giọng lạc  vì : "Nan Nan,  sai , con  thể tha thứ cho  ?"
  ngoảnh ,  chôn chân một lúc,  lạnh lùng đáp, "Không thể."
……
Hành lang bệnh viện dài  đủ,  ngắn cũng chẳng dài. Một  bước  trong hành lang tối tăm,  chỉ thấy lòng  nhẹ nhõm, bước chân cũng thanh thoát hơn.
Ra khỏi bệnh viện, thời tiết bên ngoài thật tệ, sương mù giăng kín lối,  khí ẩm ướt và nhớp dính.
 trong lòng , phía  lưng giờ như vực sâu bùn lầy, còn phía  mặt là bầu trời quang đãng, rộng mở.
Mắt  chợt cay cay, cảm giác như xiềng xích vô hình trói buộc  suốt hơn hai mươi năm bỗng dưng biến mất.
Cuối cùng,    giải thoát.
 
Hết