Kỳ Ôn Kiều ung dung rút điện thoại , móng tay đính đá gõ lên màn hình, "Lát nữa  cái gì nên , cái gì  nên  nhé?"
 
Khi  còn đang run như cầy sấy, cô   bấm gọi.
"Ba , bài tập hôm qua là con tự  đấy. Ngón tay con giờ vẫn còn đau đây . Không tin thì hỏi lớp trưởng mà xem, con đang nỗ lực học hành để  Thanh Hoa Bắc Đại bằng điểm tuyệt đối đấy!"
 
Nói xong, cô  đưa điện thoại cho , ném cho  một ánh mắt đầy đe dọa.
 nuốt nước bọt: "Cháu chào chú ạ. Cháu là Tống Giao, lớp trưởng... Về bài tập hôm qua, đúng là do bạn Kỳ tự  ạ."
"Thật ? Con bé  lúc nào ?"
Đầu óc  lập tức hoạt động hết công suất: "Thưa chú,  giờ tan học hôm qua, bạn Kỳ bảo  tập trung học hành nên  ở  trường  bài tập ạ."
 
"Nghe thấy  ba! Ha ha,  hổ là con gái yêu của ba! Từ tháng  ba thưởng thêm 1 triệu tiền tiêu vặt."
 
Kỳ Ôn Kiều đắc ý dập máy. "Coi như   điều. Từ nay về ,    bài tập cho  mỗi ngày. Yên tâm,   để  chịu thiệt . Nếu dám đắc tội với , coi chừng ăn  nổi cũng đừng hòng chạy thoát."
 
 gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
 
Đợi cô   khuất,  mới dám cúi xuống nhặt ba lô, lòng vẫn còn run rẩy.
 
Vừa bước  khu chung cư cũ kỹ,   thấy hai bóng   đợi sẵn. Tiếng  lạnh như băng của ba  vang lên: "Trốn  hơn một tháng , cuối cùng tao cũng tìm  chỗ mày chui rúc."
 
Chân  như đổ chì. Những ký ức  ông  đ.á.n.h đập ngày xưa ùa về. Ông  xông tới, giật phắt ba lô  vai   tát thẳng một cú trời giáng  mặt , hất  ngã bật  xa hơn 2 mét.
 
"Mày giỏi lắm! Một  trốn đến tận trăm cây  chỉ để lén lút  học hả? Tiền sính lễ tao  nhận , 38 vạn tệ, giờ chỉ chờ mày về nhà  lễ đính hôn. Hôm nay mày   cũng  về,   cũng  về!"
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/so-tay-sinh-ton-cua-nu-sinh-ngheo-giua-truong-quy-toc/chuong-3.html.]
 
Lúc ,  mới để ý đến chiếc xe van đậu ở bên cạnh. Ba  bực bội vung tay  lệnh: "Mau kéo nó lên xe!"
Mấy  từ trong xe lao xuống,  là họ hàng nhà .
 
Nhìn đám  đang tiến  gần,  lập tức rút điện thoại . Chiếc điện thoại  là do Kỳ Ôn Kiều vứt cho  hồi chiều.  nhanh chóng mở nhóm lớp, giữa một loạt tin nhắn khoe của rộn ràng,  gửi một đoạn ghi âm, giọng mang theo tiếng  nghẹn:
 
Tớ là Tống Giao. Ba tớ ép tớ bỏ học để về nhà đính hôn. Điện thoại  định vị. Xin   hãy cứu tớ với!
 
Chiếc xe van tồi tàn phóng như bay  đường cao tốc. Tim  đập thình thịch. Một nỗi tuyệt vọng tràn ngập. Mới quen  đám thiếu gia tiểu thư   đầy một tháng,   họ  thể vì  mà  tay giúp đỡ?
 
 lúc , một chiếc siêu xe với động cơ gầm rú lao vút qua. Tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên, do  tháo bộ giảm thanh nên càng thêm chấn động. Ba  giật b.ắ.n : "Lái xe cẩn thận ! Kia là Lamborghini đấy, trầy một vết thì cả nhà  cũng  đền nổi !"
 
Vừa dứt lời,   thêm vài chiếc siêu xe lao vút qua. Ba   rít t.h.u.ố.c  c.h.ử.i thề: "Sao mấy thằng  giàu dữ  trời? Sao tao   phát tài  chứ?"
 
Thế nhưng,  khi vượt qua, mấy chiếc siêu xe   bất ngờ giảm tốc, đồng loạt dàn hàng chắn  đầu xe, ép xe van  tấp  trạm dừng gần nhất. Phía , hơn chục chiếc xe sang khác chậm rãi nối đuôi. Cửa xe mở , vô  gương mặt quen thuộc  lượt xuất hiện.
 
Ba  cố tỏ  cứng cỏi: "Mấy   gì?"
Từ ghế phụ của chiếc Lamborghini, Tần Nguyệt bước xuống, gương mặt lạnh như băng: "Muốn gì ? Nếu   vì ông thì giờ  Tống Giao  đang  bài tập giúp  ! Mẹ   mới khen  cả ngày! Ông định bắt cô   ngay lúc  ?"
 
Giọng ba  bắt đầu run rẩy: "Nó là con gái tao, tao  đưa về thì đưa!"
Trình Thiên Dư tựa  chiếc Maybach, thong thả châm một điếu thuốc: " chỉ  là tối qua   giành  suất thuê  bài tập, hôm nay vất vả lắm mới đăng ký thành công. Dù trời  sập, cũng  ai  phép bắt lớp trưởng của  ."
 
Nói    ngẩng đầu  lên, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng. "Bạn gái  đến ."