Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ - Chương 44: Mặc nhi bị dọa
Cập nhật lúc: 2024-11-21 16:46:35
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi Hương Phiêu Trai, điếm tiểu nhị liền qua đón: "Công tử dùng cơm ?"
Nhìn thoáng qua chỗ chưởng quầy, phát hiện chưởng quầy Phúc bá ở đây, Tô Nhược Hàm thản nhiên mở miệng: "An bài phòng ở lầu hai !"
Điếm tiểu nhị xong vội vàng phúc , dẫn Tô Nhược Hàm đến lầu hai. Sau khi một căn phòng, điếm tiểu nhị đang chuẩn thực đơn nàng phân phó, đột nhiên Tô Nhược Hàm mở miệng : "Ta gặp thiếu gia các ngươi!"
Nàng thiếu gia các ngươi, mà là ông chủ các ngươi, điếm tiểu sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến ngày chưởng quầy Phúc bá dặn dò xuống, nếu đến Hương Phiêu Trai ăn cơm thời điểm gặp thiếu gia nhà nhất định bẩm báo cho , hoặc là cho thiếu gia...
Công tử mắt ôm đứa nhỏ, ...
"Công tử xin ngài chờ một chút, thông báo cho thiếu gia." Sau khi điếm tiểu nhị phản ứng , trong lời thêm vài phần cung kính.
Nhìn điếm tiểu nhị rời khỏi đóng cửa phòng, thế Tô Nhược Hàm mới ôm Mặc nhi trong lòng xuống, một tay rót một chén nóng ở bàn đó nhẹ nhàng lắc lắc kêu Mặc nhi trong lòng ngủ: "Mặc nhi tỉnh tỉnh..."
Mặc nhi Tô Nhược Hàm ôm trong n.g.ự.c nửa ngày, mơ mơ màng màng ngủ say mất, lúc khi Tô Nhược Hàm đong đưa thì tỉnh , nhăn nhó hé khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mơ mơ màng màng mở to mắt lầu bầu : "Mẫu ... Làm ?"
"Ha ha... Đến đây, uống chén nóng cho ấm áp cơ thể." Tô Nhược Hàm đưa chén ấm áp đến bên miệng Mặc nhi.
Mặc nhi ngoan ngoãn uống hai ngụm, đó lắc lắc đầu: "Không uống nữa."
Khi đến tiểu nhị đến tìm , là một công tử mang theo đứa nhỏ, Phượng Vân Cẩm liền đoán tới hẳn là Tô Nhược Hàm thể nghi ngờ. mà khi cất bước trong phòng mới sửng sốt một chút, tiểu nhị chỉ đối phương mang theo đứa nhỏ, nhưng là nam hài nữ hài. Lúc thấy Tô Nhược Hàm cho Mặc nhi uống nước, mới phát hiện Mặc nhi trang điểm thành một tiểu cô nương.
Phượng Vân Cẩm ở cửa hổ , lúc thấy Mặc nhi đột nhiên trừng mắt với , ý mặt tang thêm mười phần mở miệng : "Khụ... Khụ khụ... con trai... ách... con gái gái của ngươi ăn mặc thật đáng yêu..."
Thấy Mặc nhi trong lòng bởi vì Phượng Vân Cẩm mà buồn bực bẹp cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức chui trong lòng , Tô Nhược Hàm tức giận cong khóe miệng. Phượng Vân Cẩm thật sự là vạch áo cho xem lưng, Mặc nhi bởi vì bản mặc nữ trang mà cực kì để ý. Lúc Phượng Vân Cẩm còn đến khen bé mặc váy xinh , chọc cho hiện tại Mặc nhi tủi thôi.
"Khụ... Được , hôm nay ngươi đến đây?" Phượng Vân Cẩm ánh mắt cảnh cáo của Tô Nhược Hàm quét qua, ngượng ngùng , mở miệng sang chuyện khác. Lúc nàng cửa, chẳng lẽ sợ đúng lúc đụng đang tìm nàng?
Tô Nhược Hàm để ý đến vẻ tìm tòi nghiên cứu chút nào che giấu của Phượng Vân Cẩm, trấn an Mặc nhi ở trong lòng còn đang hờn dỗi vài câu, thế mới ngẩng đầu : "Vốn chỉ là nghĩ ngoài tìm mua vài thứ, nhưng hiện tại cũng chuyện tìm ngươi hỗ trợ."
"Hả? Hỗ trợ ..." Phượng Vân Cẩm hiểu rõ gật gật đầu, chỉ là cái âm điệu kéo dài hai chữ hỗ trợ , cho đôi mi thanh tú của Tô Nhược Hàm ở đối diện nhếch lên.
Nàng liền , thằng nhãi Phượng Vân Cẩm là một chịu thiệt. Nếu tìm hỗ trợ, nếu cho thù lao để cho hài lòng, khẳng định sẽ đáp ứng. Nàng cũng lãng phí thời gian, trực tiếp mở miệng : "Hiện tại Phùng mập mạp Phùng kí tửu lâu tung tích, tửu lâu niêm phong, là quan phủ chuẩn bán nó , đó dùng tiền trả nợ cho những Phùng kí tửu lâu đang khất nợ, cho nên... Ta nghĩ nhờ ngươi hỗ trợ mua giúp Phùng kí tửu lâu cho ."
Hơn nữa bên ngoài Phùng mập mạp là trốn nợ, nhưng mà thực tế như thế nào, thì Tô Nhược Hàm , Phượng Vân Cẩm càng rõ ràng. Nếu thể để cho Phùng kí tửu lâu ở trong một đêm đóng cửa, thì để cho hỗ trợ mặt hỏi mua cũng khó khăn ?
"Ngươi mặt tiền cửa hàng cái gì?" Phượng Vân Cẩm trầm tư một lát, tươi mặt mang theo vẻ khôn khéo tính kế Tô Nhược Hàm. Hắn quá hiểu , nàng là một phụ nhân còn mang theo đứa nhỏ, mua mặt tiền cửa hàng cái gì?
"Mở tiệm, ?" Tô Nhược Hàm bĩu môi .
"Tửu lâu?" Hai mắt Phượng Vân Cẩm híp , khóe miệng tươi mang theo vẻ nguy hiểm Tô Nhược Hàm.
Nữ nhân sẽ qua sông đoạn cầu như , giúp nàng xong, đó nàng liền chuẩn mở một cái tửu lâu tranh đoạt sinh ý với ?
Khụ... Tuy rằng tự nhận Hương Phiêu Trai cũng sợ tranh giành sinh ý, nhưng mà nếu nàng thực sự qua sông đoạn cầu như , cảm giác cho cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu Tô Nhược Hàm mở miệng đưa yêu cầu , dự đoán trong lòng Phượng Vân Cẩm sẽ nghĩ như thế nào? Chống tầm mắt chằm chằm của , nàng lắc lắc đầu: "Không thể xem như là một tửu lâu, chỉ thể xem như là một tiệm cơm nhỏ, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Hương Phiêu Trai của ngươi."
"Nói như thế nào?" Phượng Vân Cẩm dự đoán nàng trả lời trắng như .
Tô Nhược Hàm liếc mắt khinh bỉ Phượng Vân Cẩm một cái, ánh mắt quét vài vòng ở mới mở miệng : "Ngươi cho rằng chiếu theo trình độ tiêu phí trong Hương Phiêu Trai, bao nhiêu thể ăn cơm? Giá một phần đồ ăn ở trong đây, lẽ cũng đủ để chi tiêu trong một năm cho một gia đình nghèo khổ ." Cho nên nàng mới , nàng mở tiệm cơm sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với , chỉ vì đám tiêu dùng của hai tiệm cũng giống .
"Ý của ngươi là chuẩn mua mặt tiền cửa hàng xong, đó bán cho bình dân?" Sắc mặt Phượng Vân Cẩm dễ coi hơn, đó hứng thú hỏi.
Tô Nhược Hàm gật đầu: "Ừ!"
Kỳ thật nàng là, bán cho bình dân thì cũng nghĩa là nàng kiếm tiền, mà ngược . Bởi vì trình độ tiêu dùng giống, bình dân nhiều, dù giàu vẫn nhiều như bình thường. Nàng tính toán lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, chỉ sợ thu cũng sẽ kém hơn so với tửu lâu sa hoa.
Mà nguyên nhân , Phượng Vân Cẩm là một thương nhân, huống chi khôn khéo như thế nghĩ thông?
Nghe nàng như , thật vài phần hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/chuong-44-mac-nhi-bi-doa.html.]
"Việc cũng là giúp , nhưng mà điều kiện!" Trong con ngươi đen nhánh của Phượng Vân Cẩm lóe sáng mở miệng.
Đối với chuyện kiếm bạc, bình thường luôn cảm thấy cực kì hứng thú.
Tô Nhược Hàm nhíu mày : "Điều kiện gì?" Nàng sớm đoán sẽ điều kiện.
"Ta nhập bọn góp một phần, bạc kiếm chúng phân chia thế nào?" Phượng Vân Cẩm mị mắt, khóe miệng tươi giống như một con hồ ly giả dối nàng.
Tô Nhược Hàm âm thầm oán thầm, gian thương!! Góp vốn, phân chia một phần, còn hiến kế, còn bỏ vốn, là thiệt thòi lớn?
Suy nghĩ một chút, kết cục của Phùng mập mạp và Tiết tam nương, Tô Nhược Hàm vốn cự tuyệt ngay nuốt trở về, hồi lâu mới mở miệng: "Ngươi bỏ vốn mua cửa hàng và trang trí... phân chia…"
"Ta sáu ngươi bốn?" Ngón tay Phượng Vân Cẩm nhẹ nhàng gõ mặt bàn .
"Không thể ... Ta sáu ngươi bốn..." Tô Nhược Hàm mắt hạnh tức giận trừng qua chịu lui bước.
"Vậy ngươi buôn bán lời? Cũng tiền chia sáu phần?" Phượng Vân Cẩm rót chén nóng, uống một ngụm phản bác.
"Vậy ngươi đừng nhập vốn là ." Nàng tức giận liếc mắt .
Mặc nhi ở trong lòng Tô Nhược Hàm, lúc ngủ mơ mơ màng màng, khi Tô Nhược Hàm cò kè mặc cả với Phượng Vân Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó ở trong lòng nàng lầu bầu vài câu, bối rối mười phần mở miệng hỏi: "Mẫu ... khi nào thì chúng trở về?"
"Ngoan, chúng lập tức liền trở về." Thật Tô Nhược Hàm tính tiếp tục thảo luận với Phượng Vân Cẩm. Dù cùng lắm thì nàng trở về tới chỗ quan phủ bên hỏi thăm tình huống một chút, tự nàng mua cửa hàng là . Lúc thời điểm mua tòa nhà, Tô Khuê cũng dặn dò qua nếu việc thể tìm bằng hữu trong quan phủ của hỗ trợ giúp đỡ, chẳng qua như thì nhất định thiếu nhân tình của thôi.
Phượng Vân Cẩm suy nghĩ một chút, ở lúc Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi sắp khỏi cửa thì một câu: "Cửa hàng sẽ mua , chỉ là hy vọng ngươi đừng cho lỗ vốn là ..."
Tô Nhược Hàm âm thầm nở nụ một chút, đột nhiên nàng kiên trì, đây là nàng đánh chủ ý, để Phượng Vân Cẩm bạc, nàng phiêu lưu gì, cớ mà ?
Phượng Vân Cẩm thêm một câu, cho tươi của Tô Nhược Hàm biến mất, mặt tối đen một mảnh.
"Nếu để cho lỗ vốn, chỉ sợ bán tin tức mẫu tử các ngươi đền tiền ." Phượng Vân Cẩm ôn nhu mở miệng.
Tô Nhược Hàm bước nửa bước dừng một chút, con hồ ly Phượng Vân Cẩm ...
Nhìn Tô Nhược Hàm chán nản rời , Phượng Vân Cẩm vô tội chớp chớp mắt, ngược trong lòng sung sướng mị mắt.
Không mò chút lợi ích từ nữ nhân , phụ lòng cái điều kiện cự tuyệt ?
Ngẫm thịt vẫn còn đau...
Tô Nhược Hàm lời uy h.i.ế.p của tên Phượng Vân Cẩm mà tức giận, ôm Mặc nhi theo mua chút đồ cần thiết vội vàng chạy về nhà.
Thời điểm mở cửa , Tiểu Bạch cũng từ nơi nào nhảy bật lên đến mặt mẫu tử Tô Nhược Hàm và Mặc nhi.
Mặc nhi thấy Tiểu Bạch tới đón , thì là vui vẻ đưa cho Tiểu Bạch một cái bánh ngọt táo đỏ. Bởi vì nó thích ăn ngon, lúc mẫu cho bé, bé chỉ ăn một cái còn để dành một cái cho Tiểu Bạch.
mà lúc Tiểu Bạch thấy Tô Nhược Hàm mang theo đồ nàng mua đến phòng bếp mà quan tâm nó, nó gấp đến độ ở đó kêu ngao ô, ngay cả Mặc nhi cho nó bánh ngọt táo đỏ nó cũng ăn, túm vạt áo Mặc nhi tha bé tới hậu viện.
Mặc nhi nghi hoặc: "Tiểu Bạch... Ngươi ?"
Tô Nhược Hàm cất xong mấy thứ, thời điểm thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch, sắc mặt lập tức sững sờ, mặt hiện lên vẻ giận dữ: "Tiểu Bạch... Không túm Mặc nhi, cẩn thận ngã !!! Không ngươi chạy ngoài nhặt loạn ?"
Từ lúc Mặc nhi Tiểu Bạch nhặt về nhà, Tiểu Bạch cũng từng quên mất sở thích cổ quái nhặt loạn. Nó còn vụng trộm nhặt đồ trở về đào cái hố chôn xuống, đó mang theo Mặc nhi phía viện đào báu vật, hại trong vườn mai của nàng chỗ nào cũng hố đất. Cũng may là Tiểu Bạch nhặt đều là đồ chơi nhỏ, nhặt qua nào là động vật hoặc là linh tinh trở về, bằng thành chôn xác .
Mặc nhi thấy nàng bắt đầu tức giận, đưa tay vỗ đầu trấn an Tiểu Bạch, đó yếu ớt với Tô Nhược Hàm: "Mẫu đừng giận Tiểu Bạch, nó chỉ chơi đùa với con mà thôi."
Thấy bộ dáng Mặc nhi, Tô Nhược Hàm hết giận, đành lòng khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dáng đáng thương hề hề của bé. Thật Mặc nhi cũng đúng, hành vi Tiểu Bạch chôn báu vật, đó mang theo Mặc nhi đào, chỉ là đùa giỡn cho Mặc nhi vui vẻ.
Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ Tiểu Bạch mang Mặc nhi tới hậu viện, nàng chỉ dặn dò vài câu, để cho Tiểu Bạch đừng túm Mặc nhi ngã.
Tô Nhược Hàm trở trong phòng thu dọn, mới tiến bao lâu, liền hậu viện truyền đến tiếng Mặc nhi lớn tiếng kêu "Mẫu ". Nàng sợ tới mức nhanh chóng quăng hết việc trong tay chạy tới hậu viện.
Xảy chuyện gì ?