Hoàng đế đang trầm ngâm, Tiêu Ổi  hành lễ: "Bệ hạ  minh, thần còn một thỉnh cầu, Tam hoàng tử sống lâu ở Bắc cương, quen thuộc địa hình, kính xin Tam hoàng tử đích  hộ tống Tần tiểu thư  hòa ."
 
Hoàng đế suy nghĩ một lát: "Tần đại tướng quân dạy con  nghiêm, thất lễ  điện, công tội bù trừ. Tần Thanh Sương  phong  An Định công chúa, Tạ Đình  sứ giả hòa , hộ tống An Định công chúa đến Bắc cương."
 
Mọi chuyện  ngã ngũ, Thái tử quả thật  "giúp đỡ"  nhiều. Thái tử đợi   đường  khỏi cung: "Thanh Sương, gả cho   trắc phi,  sẽ khuyên phụ hoàng thu hồi thánh ý."
 
Thấy   để ý tới, Thái tử  khẩy một tiếng: "Bắc cương đường xá xa xôi, dọc đường thổ phỉ hoành hành, chuyện gì cũng  thể xảy , An Định công chúa, nàng thấy đúng ?"
 
Ta  đầu   một cái: "Điện hạ   tên của ba   chúng  ? Thái A, Thanh Sương, Mạc Tà, đều là danh kiếm thời thượng cổ. Danh kiếm  khỏi vỏ, m.á.u chảy thành sông, Thái tử điện hạ chắc    thấy cảnh đó  nhỉ?"
 
Sắc mặt Thái tử  đổi.
 
Ta     : "Ta, Tần Thanh Sương, ngay cả man tộc Bắc cương cũng  sợ, há  sợ lũ thổ phỉ cỏn con? Điện hạ cứ yên tâm, thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật,  nhất định sẽ   ảnh hưởng đến đại nghiệp hòa  của bệ hạ."
 
Ta điều một vạn binh mã hộ tống mẫu  rời kinh , phụ   xong trầm mặc một lúc lâu: "Rời  cũng ."
 
Ông  cũng   chuyện của  , chỉ là hôm nay   loạn  điện, hành động khác hẳn thường ngày, khiến ông nhất thời rối loạn tâm trí.
 
"An Dương   trở nên như , nếu Cảnh Vương gia còn..."
 
Phụ    tiếp, năm đó ông  bất chấp tội c.h.é.m đầu, từ Nam cảnh dẫn binh đến cứu viện, cuối cùng vẫn chậm một bước, nếu   Bắc cương liên tiếp mất mấy thành, triều đình chấn động, cấp bách cần đại tướng trấn giữ cửa ải, e rằng cha cũng   kết cục  .
 
Nửa đêm, Hồng Quả khẽ gõ cửa sổ: "Đại tiểu thư,  khách đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/son-thuy-nhu-mong/6.html.]
 
Tiêu Ổi đang đợi ở ngoài cửa: "Tần cô nương, hạ quan ngày mai lên đường về quê,   cô nương  gì  nhắn nhủ ?"
 
"Gia quyến của Tần gia quân, xin nhờ Tiêu tướng quân hộ tống dọc đường."
 
Một vạn binh lính  phái   chia nhỏ đội hình, chờ sẵn phía  . Nếu   vì  đón những   về,   vất vả ngàn dặm đưa thư xin hàng chứ.
 
"Bắc Cương Vương thoái vị, chủ thượng  tiếp quản Bắc cương, cô nương nhất định  nhanh chóng khởi hành, e rằng chậm trễ sẽ sinh biến."
 
Ta lặng lẽ gật đầu, hiện giờ   thuyết phục phụ  cùng  lên đường mới là chuyện quan trọng nhất.
 
Tiêu Ổi rời , Hồng Quả lên tiếng an ủi: "Đại tiểu thư đừng lo lắng, Đại tướng quân thương yêu con gái, nhất định sẽ  theo sự sắp xếp của tiểu thư."
 
Ta còn  kịp lên tiếng, từ trong bóng tối bước  một , một  hắc y,  chính là An Dương.
 
Vết sưng  mặt nàng  vẫn  hết, sắc mặt lạnh lùng,    còn vẻ kiêu căng ban ngày.
 
nàng  trừng mắt   đầy phẫn hận: "Vì  Tiêu Ổi  từ trong viện của ngươi  ? Tần Thanh Sương, Tần gia quân của các ngươi cũng đầu quân cho Bắc cương  ?"
 
Ta cúi đầu  An Dương, nàng  giống Cảnh Vương phi, dáng  nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, dung mạo xinh , đúng là thiếu nữ vùng sông nước Giang Nam điển hình.
 
Ta còn nhớ lúc nhỏ nàng  và Mạc Tà  thiết như hình với bóng,  hề phân biệt đối xử. Khi  cùng  trưởng và Cảnh Vương thế tử luyện võ, hai  họ luôn ở bên cạnh quậy phá...