Nghe , Lục Cẩm Nguyên mất vì bạo bệnh, phụ   chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn  thể cứu    yêu dấu. 
 
Trong mắt phụ  nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng hốt, ông  đỏ hoe mắt, chỉ tay  mẫu tử : "Hai   ngoài ngay! Cút  khỏi đây ngay lập tức!"
 
"Hạ lang..."
 
Mẫu  cắn chặt môi, ấm ức  phụ .  phụ  vẫn kiên quyết đuổi chúng  , thậm chí còn  dậy, thô bạo đẩy mẫu tử : "Không  để nàng   thấy hai ,   để nàng   thấy hai ..."
 
Phía  phụ , Đại tỷ khẽ  dậy, chớp mắt, nhếch môi  khẩy với chúng . Rồi cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm .
 
Mẫu   phắt mặt ,  mặt  còn chút dấu vết buồn bã nào: "Con  giữ kín tin tức của nó ?"
 
"Vâng..." Ta cúi đầu  bóng : "Chỉ là cảm lạnh thôi,  c.h.ế.t  . Nàng  mượn cớ bệnh tật để  ngoài,  con  thể để nàng đạt  ý nguyện. Mẫu , con xin ...   con  phá hỏng kế hoạch của   ?"
 
Nếu Đại tỷ thật sự dùng chuyện bệnh tật để lấy  sự sủng ái của phụ ...
 
"Đừng  lo lắng vớ vẩn."
 
Mẫu  vươn tay hứng những bông tuyết đang rơi: "Thật đáng thương  cho Hạ Nguyệt,  một  phụ  như , may mắn  cho Nhuận Nhi con..."
 
Mẫu    nửa câu thì ngừng ,  nghi hoặc  bà, nhưng bà   ý định giải thích thêm. Cho đến khi  phát hiện, bất kể Đại tỷ  gì, phụ  cũng  hề trách mắng.
 
Ngay cả khi nàng ném đũa và đuổi hai mẫu tử  , phụ  cũng chỉ thuận theo ý nàng,  đầu bảo chúng  rời khỏi.
 
Ta  chỉ một   thấy phụ  dùng ánh mắt thâm tình, dịu dàng  chằm chằm Đại tỷ, gọi một cái tên mà  ai  rõ. Hình như   đoán  cái kết mà mẫu  sắp đặt cho bọn họ.
 
Mùng hai Tết, cô mẫu trở về.
 
Đại tỷ  sớm thông báo, cho nên khi  thấy mẫu tử , nàng  trở về cái dáng vẻ ngông cuồng, coi trời bằng vung như  đây.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-bao-thu-nha-chong/10.html.]
"Có những   mà, cứ tưởng  tài giỏi lắm, kết quả đến một  c.h.ế.t cũng  đấu ."
 
Dượng  việc   Giang Nam, nên cô  cũng  sợ mẫu  mách tội, tha hồ trút hết ác ý.
 
Ta  hiểu mẫu  vốn  yêu phụ ,  gì  tranh giành với  c.h.ế.t chứ?
 
Huống chi Lục Cẩm Nguyên sớm  thành nấm mồ hoang, còn mẫu   xinh  rạng rỡ thế , dĩ nhiên mẫu  mới là  thắng.
 
Ta    những lời vô nghĩa , mẫu     vẻ  hứng thú, thỉnh thoảng còn gật đầu tán thưởng.
 
" , Hạ lang đối với tỷ tỷ một lòng một , thật khiến   ngưỡng mộ."
 
Mẫu   cứ luôn tươi , cô mẫu liền   tiếp , nàng    thấy phản ứng .
 
"Thôi ,  chuyện với  điên như ngươi thì  gì."
 
Nàng  lườm một cái, nhấc chân  về hướng Dung An Đường của Tổ mẫu.
 
Mẫu  yên lặng  theo, khóe môi đỏ tươi khẽ nhếch lên: "Được , Nhuận Nhi tự  chơi một lát , phụ  con đến giờ uống thuốc ."
 
Tuy Đại tỷ một mực giữ chặt phụ ,  chịu buông tay, nhưng  là con gái, dù  cũng  giữ gìn danh tiết. Điều  tạo cơ hội cho mẫu  lợi dụng. Chỉ cần Đại tỷ vắng mặt, họ vẫn  thể trò chuyện vui vẻ như xưa.
 
Không  buổi chiều mẫu    gì, trong bữa tiệc tối hôm đó, phụ  và Đại tỷ đều  xuất hiện.
 
Tổ mẫu cảm thấy  gì đó bất thường, trừng mắt chất vấn mẫu : "Có  ngươi  giở trò gì  ?"
 
Mẫu  thản nhiên gắp thức ăn   , chậm rãi thưởng thức một miếng gà phù dung: "Không  con   gì, mà là Nguyệt Nhi   gì. Mẫu  đừng  là  nhận  điều gì nhé?"
 
Cô mẫu ngơ ngác,  hiểu hai  đang  bóng gió gì, "bộp" một tiếng ném mạnh đôi đũa: "Lâm Chiêu Tuyết! Ngươi đang giở trò quỷ gì ! Mẫu , rốt cuộc Nguyệt Nhi  xảy  chuyện gì?"
 
Tổ mẫu   nên lời, run rẩy  dậy, trừng mắt  mẫu : "Mau!... Mau tìm... Nguyệt Nhi!"