Trận tuyết lớn ban ngày giờ  ngừng rơi, cả Hạ phủ chìm trong màn đêm tĩnh mịch, tạo nên một khung cảnh đáng sợ.
 
Mẫu  dẫn    cùng, thong thả như đang  dạo ngắm cảnh. Đến gần sân của Đại tỷ, một tiếng thét thất thanh xé tan màn đêm yên tĩnh.
 
Tổ mẫu và cô mẫu  còn màng đến hình tượng, vội vã xông  trong, chỉ thấy phụ  đang si mê  Đại tỷ, miệng lẩm bẩm: "Nguyên nương..."
 
Phụ    hành động thất lễ nào cả,   ông và Lục Cẩm Nguyên đối đãi  như khách quý, thường cùng  trao đổi về cầm kỳ thi họa.
 
Chỉ là bất kỳ ai  sinh phụ của  dùng ánh mắt đó  chằm chằm, đều sẽ cảm thấy sởn gai ốc.
 
"Ta   mẫu ! Ông   qua đây!"
 
Đại tỷ vớ lấy bình sứ  bàn ném về phía phụ . Mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, phụ      , chỉ đau lòng  Đại tỷ: "Nguyên nương, chẳng lẽ    gì   ?"
 
"Câm miệng! Câm miệng!" Đại tỷ tức giận dậm chân: "Đã bảo    mẫu   mà!"
 
Tổ mẫu ở bên cạnh lo lắng cuống cuồng, suýt nữa  mảnh sứ vỡ đập  đầu. Cô mẫu thì  may mắn như , kẹp giữa hai , xô đẩy qua  ngã xuống đất, đầu gối và khuỷu tay lập tức rướm máu.
 
Đại tỷ cũng  giúp đỡ, nhưng trong mắt phụ  dường như chỉ còn  nàng , chỉ cần nàng  lơ là một chút là ông  sẽ tiến tới.
 
 "Nguyên nương..."
 
Giữa cảnh tượng hỗn loạn đó, mẫu  khẽ mấp máy môi đỏ mọng: "Hạ lang, xem  mẫu  và tỷ tỷ    và Nguyên nương ở bên , những kẻ luôn cản trở hai , nên xử lý thế nào đây?"
 
Mẫu  giống như nàng tiên cá trong truyền thuyết, dùng tiếng hát mê hoặc lòng , vài câu   khiến phụ  dần phát cuồng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-bao-thu-nha-chong/11.html.]
"Không ai  thể ngăn cản  và Nguyên nương ở bên ,  ai  thể..."
 
Ông    từ  rút  một con d.a.o găm, hung hăng đ.â.m  bụng cô mẫu. Máu tươi ồ ạt chảy , cha  như  thấy, tiếp tục tìm kiếm kẻ tiếp theo cản trở ông  và "Nguyên nương" ở bên .
 
Tổ mẫu sợ hãi đến ngây , tựa lưng  tường la hét, cố gắng  cho phụ  tỉnh táo .  trong mắt phụ , bà  lúc  chính là kẻ ác độc chia rẽ đôi uyên ương.
 
Tổ mẫu và cô mẫu cùng ngã xuống vũng máu, mẫu  vỗ tay : "Chúc mừng Hạ lang, từ nay về   thể sớm chiều ở bên tỷ tỷ ."
 
Đại tỷ cũng kinh hãi tột độ, khi lấy   tinh thần, liền trừng mắt  mẫu  : "Lâm Chiêu Tuyết! Chính ngươi  hại c.h.ế.t Tổ mẫu và cô mẫu,  ngươi còn mặt mũi mà !"
 
Mẫu  nghi hoặc chớp mắt: "Sao   ? Các ngươi càng đau khổ,  càng vui sướng."
 
Phụ  vứt con d.a.o găm,  tiến đến gần Đại tỷ, lẩm bẩm những lời mà ông  từng  với Lục Cẩm Nguyên. Đại tỷ gần như suy sụp  , đẩy mạnh ông  : "Điên , các ngươi đều điên cả !"
 
" ." Mẫu  từng bước tiến  gần, chiếc váy trắng lấm tấm m.á.u tươi, tựa như những bông mai đỏ rơi lả tả ngoài cửa sổ.
 
Mẫu  nhặt con d.a.o găm lên, trong ánh mắt kinh hoàng của Đại tỷ, đ.â.m mạnh  vai : "Ngay từ ngày đầu tiên gả  Hạ phủ,   nên phát điên ."
......
Tổ mẫu và cô mẫu đều  chết, c.h.ế.t  tay phụ . Mẫu  vì bảo vệ  và Đại tỷ mà cũng  thương.
 
Không ai hiểu tại  phụ   phát cuồng, chỉ  thể đoán già đoán non từ những lời  điên dại của ông  khi  bắt giữ.
 
Vì tình mà khổ, vì tình mà phát điên.
 
Khi   cảm thán về mối tình "thần tiên" giữa phụ  và Lục Cẩm Nguyên, họ cũng  quên bày tỏ sự thương cảm đối với mẫu .
 
Họ khen ngợi mẫu , cho rằng bà   quá  vai trò kế thất của .