Mẫu   những  giận, còn bật : "Được thôi, con cứ việc  mách."
 
Đợi Đại tỷ giận tím mặt dẫn   , mẫu  mới phất tay đuổi hạ nhân, ôm chặt lấy   lòng: "Ngoan nào,  sẽ  để ai ức h.i.ế.p con nữa."
 
Hương xà phòng dịu nhẹ   mẫu  ấm áp đến lạ, khiến   bật . Ta ngây   bà, lo lắng khôn nguôi: "Mẫu  ơi, đại tỷ chắc chắn sẽ  mách tội, nếu phụ  trách phạt..."
 
"Vậy thì g.i.ế.c ông ."
 
Mẫu  vẫn dịu dàng, khóe môi còn vương ý  , nhưng đáy mắt thì lạnh lẽo vô cùng: "Nhuận nhi , mẫu   mới  mơ. Trong mơ, tổ mẫu và phụ  con ép con   Hạ Nguyệt gả cho một tên công tử bột ăn chơi trác táng. Họ  rõ   tàn bạo hung ác,  mà vẫn đẩy con  chốn bùn nhơ. Ta  van xin họ, dập đầu đến chảy m.á.u mà cũng chẳng ích gì. Lúc gặp  con, con  tấm chiếu rách quấn tạm, vứt xác nơi hoang dã,    còn mảnh da nào lành lặn. Nhuận Nhi ngoan ngoãn của mẫu ,  mà  vĩnh viễn lìa xa cõi đời. Sau cơn ác mộng , mẫu  bỗng tỉnh ngộ, nhẫn nhịn chỉ đổi lấy sự khinh miệt. Cớ gì  cam chịu nữa đây?"
 
Đôi mắt  lóe lên tia sáng kỳ dị, ẩn chứa sự nguy hiểm. Dù vẫn khoác lên  bộ tố y giản dị, mẫu    đến mức khiến   nghẹt thở.
 
Người đầu tiên lên tiếng gây sự chính là tổ mẫu. Đại tỷ  bà nuôi dưỡng từ nhỏ, đương nhiên bà đau lòng  nguôi. Chỉ cần nghĩ đến Tổ mẫu,  luôn cau  quát mắng  trong Vinh An Đường,   sợ hãi  trốn chạy.
 
 mẫu  nắm c.h.ặ.t t.a.y , đôi mắt cong cong như vầng trăng non  bầu trời đêm.
 
"Bà mẫu  nhã hứng tìm đến mẫu tử , quả là hiếm thấy."
 
"Ngươi còn dám mở miệng !"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-bao-thu-nha-chong/2.html.]
Tổ mẫu tức giận ném mạnh chén  xuống đất, nước  nóng bỏng hắt lên mu bàn chân mẫu . Mẫu  vẫn thản nhiên,  môi nở nụ  dịu dàng: "Con tự hỏi  Nguyệt Nhi ngày càng nóng nảy, thì  là học theo Bà mẫu. Như    chút nào ạ. Triệu gia chúng  là danh gia vọng tộc, Nguyệt Nhi mà cứ kiêu căng tùy hứng thế ,   gả  nhà chồng, liệu   ghét bỏ  ?"
 
"Ngươi...!" Tổ mẫu và Đại tỷ cùng trừng mắt  mẫu .
 
Bình thường, mẫu    sớm cúi đầu khép nép quỳ xuống, nhưng hôm nay, mẫu   ôm   yên vị. Mặc kệ hai   đang giận dữ đùng đùng, bà thản nhiên gõ nhẹ ngón tay ngọc ngà lên mặt bàn.
 
Ánh mắt mẫu  lướt qua lướt    Đại tỷ, thản nhiên nhận xét: "Không giống chút nào, thật sự  giống."
 
Mọi  xung quanh đều ngơ ngác,  hiểu bà đang  gì. Tuy nhiên, họ đều đang hả hê, vì phụ   trở về. Nhìn thấy phụ  giận dữ bước nhanh ,  bỗng hiểu  dụng ý của mẫu .
 
Sở dĩ Đại tỷ  sủng ái, ngoài việc là dòng dõi duy nhất của nguyên phu nhân, còn bởi khuôn mặt , giống Lục Cẩm Nguyên đến bảy tám phần.
 
Ta từng  thấy cả bức tường đầy ắp tranh vẽ trong thư phòng của phụ . Đó là những bức họa mà ông vẽ năm  qua năm khác, khi nỗi tương tư  trở thành căn bệnh trong lòng.
 
Vì , khi mẫu  thốt  câu  đầy ẩn ý: "Tỷ  sẽ  bao giờ  cái vẻ mặt  xí như thế  ," phụ  liền sững sờ.
 
Lần đầu tiên, ông   trách cứ mẫu tử , mà chỉ  Đại tỷ đang nhăn nhó mặt mày, khẽ chau mày: " , như thế  thì  giống chút nào... Hạ Nguyệt, con   dùng khuôn mặt của mẫu  con để   cái vẻ mặt ."
 
Thỉnh thoảng, khi phụ  vui vẻ, ông  cũng kể cho   về những chuyện ngày xưa: "Nguyên nương là nữ nhân  nhất kinh thành, tính tình  tuyệt vời! Dù ai  khiêu khích, nàng cũng chỉ mỉm  dịu dàng. Vậy mà,  nàng   nhẫn tâm bỏ  mà  , khi chúng   hẹn ước cùng  đầu bạc răng long..."